Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2981. "Bệ hạ của chúng ta đâu?"



Trong sương mù, mọi thứ dường như dừng lại.
Một con ong mật vỗ hai cánh, dừng lại cách đóa hoa vài phân, chuẩn bị hạ xuống.
Cố Thanh Sơn đứng giữa vườn hoa, một tay cầm kiếm, một tay ôm nồi cơm điện, hỏi thử:
"Vùng sương mù này... có vẻ như rất quen thuộc?"
Trong sương mù, một giọng nữ vang lên: "Đương nhiên là quen rồi, cũng không phải chưa từng gặp tôi trong trường hợp tương tự."
Tạ Sương Nhan từ trong sương mù xuất hiện.
"Tại sao cô lại ở nơi đây?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi là đại sứ từ thiện của Liên minh quốc tế, trước đó không lâu vừa hiến tặng ba trăm trường học và hai mươi giáo đường cho Thánh quốc." Tạ Sương Nhan nói.
"Cho nên bọn họ rất hoan nghênh cô?"
"Hoàng đế và giáo hội đều hoan nghênh tôi... dù sao tôi có danh vọng cực lớn trong lòng dân chúng mà."
"Vậy tại sao vẫn cần trận sương mù này?"
"Vì ẩn giấu thân phận..."
Tạ Sương Nhan nói xong, tiện tay vỗ tay một cái.
Bên trong hư không phía sau Cố Thanh Sơn, một thanh chiến kỳ hiện lên rất đột ngột, tản ra ánh hào quang nhạt.
Một dòng chữ nhỏ xuất hiện trước mặt hắn:
"Ngài phát hiện một vị sứ đồ của Kỷ nguyên Tứ Thánh nào đó, cô ta đang chứng minh thân phận của mình."
Cố Thanh Sơn đọc xong, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cất nồi cơm điện đi, cười nói: "Hóa ra là người một nhà, làm sao lại không nói sớm chứ?"
"Không phải là không tin anh, thế nhưng bí mật một khi nói ra, sẽ có khả năng tiết lộ, nói như vậy, an toàn của tôi sẽ có vấn đề." Tạ Sương Nhan nói.
"Tại sao vào thởi điểm này lại tới đây gặp tôi? Cô biết tôi sẽ xuất hiện sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, anh đang liên tục thay đổi mọi chuyện trong chủ tuyến thời gian, điều này sẽ dẫn tới Tà Ma." Tạ Sương Nhan nói.
"Bọn chúng mới hóa thành Danh sách Ma Vương, muốn giáng lâm tới nơi đây cũng không dễ." Cố Thanh Sơn nói.
"Tuyệt đối đừng chủ quan... trong tương lai, chỉ có mình anh là đang kéo dài bước tiến tới thành công của bọn chúng, thế nhưng bọn chúng chưa bao giờ thất bại trong chiến tranh cả." Tạ Sương Nhan nói.
"Tôi vẫn muốn cứu quốc vương của Thánh quốc." Cố Thanh Sơn nói.
"Anh biết lai lịch của giáo hội sao?"
"Không rõ lắm, chỉ nghe Tô Tuyết Nhi nói qua một lần, hình như Giáo Hoàng là người của Vụ Đảo - đảo Sương Mù."
"Mặc dù cô ta ở lại một thời gian trên đảo Sương Mù, thế nhưng cô ta lại có một thân phận khác nữa."
"Là cái gì?"
"Là thám tử của Luyện Ngục đặt ở trong đoạn sông thời gian này."
"Luyện Ngục... ta có một vài người quen ở nơi đó." Cố Thanh Sơn nói.
"Không cần để ý tới Luyện Ngục, cũng không cần chọc bọn chúng... thực ra tôi muốn nói là, trước mắt chúng ta đang ở trong giai đoạn cực kỳ quan trọng khi chiến đấu với Tà Ma, coi như anh muốn cứu Hoàng đế, cũng cố gắng đừng làm cho Luyện Ngục có được bất cứ tin tức tình báo nào." Tạ Sương Nhan dặn dò.
"Hiểu, bọn chúng là kẻ nhìn lén trốn trong bóng tối." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng, tôi tới đây để nói với anh về chuyện này, bây giờ đã nói xong, tôi sẽ rời đi ngay lập tức." Tạ Sương Nhan nói.
"Cô không định giúp tôi một tay à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi không thể bại lộ thân phận được... dù sao hiện tại tôi không đủ lực lượng để tự vệ, nếu như bị phát hiện thì chỉ có chết mà thôi." Tạ Sương Nhan nói.
Cô đưa tay ra rồi ném ra ngoài.
Một luồng tàn ảnh từ trên tay của cô bay ra, lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, đó là một tấm thẻ bài.
Tạ Sương Nhan nói: "Tôi đã suy yếu quá lâu rồi, trên người chỉ còn lại lá bài này, hiện tại cho anh mượn dùng... sau khi kết thúc chuyện này, nó sẽ trở lại bên cạnh tôi."
Cố Thanh Sơn nói: "Cám ơn."
Tạ Sương Nhan gật đầu, chầm chậm lùi lại, sau đó biến mất trong sương mù.
Sương mù tản đi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn tấm bài trong tay.
Trên thẻ bài vẽ một cô gái, cô ta đang cầm một bình nước nghiêng đổ xuống, một dòng nước hóa thành một con sông sáng lạn rực rỡ, chảy dài xa xôi vô tận.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Ngài nhận được thẻ bài: Vô Tẫn Chi Ác."
"Sau khi kích hoạt tấm thẻ bài này, ngài lập tức tiến vào khâu rút bài."
"Ngài có thể rút bài liên tục, tới khi nào rút được tấm thẻ bài thích hợp với trường hợp khi đó nhất, khâu rút bài sẽ tự động kết thúc."
Cố Thanh Sơn quan sát một lát, rồi tiện tay cất kiếm đi, kích hoạt tấm thẻ bài này.
Tấm thẻ bài hóa thành một luồng sáng dịu nhẹ, bám vào trên tay phải của hắn.
Một nhóm chữ nhỏ nhảy ra:
"Tiến vào khâu rút bài, mời rút bài."
Cố Thanh Sơn đưa tay về phía hư không rồi làm động tác rút bài, ngay sau đó hắn rút một nắm thẻ bài ra.
Hắn xếp chúng trên hai tay rồi xem xét từng cái một, ước lượng nắm thẻ này có khoảng hai mươi tấm thẻ.
Những tấm thẻ này có xanh có đỏ, có vẻ như tới từ những bộ bài khác biệt, bao gồm cận chiến, trạng thái, viễn trình, dò xét, truy tung, ẩn nấp, dự báo, nhân quả, pháp tắc, kỳ quỷ,...
Cố Thanh Sơn nhìn những thẻ bài trên tay, lắc đầu.
Những thẻ bài này không có tấm nào có thể sử dụng vào lúc này cả.
Hắn tiện tay vứt bỏ số bài trên tay, bọn chúng biến mất trong hư không ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn tiếp tục rút bài.
Lần này rút được khoảng ba mươi tấm.
Hắn xem xét một lượt, từ đó lấy một tấm thẻ bài ra.
Trên tấm thẻ bài này vẽ một người đàn ông mặc bộ trang phục nghiêm chỉnh, đeo mặt nạ, người này đang làm động tác gõ cửa, mà cánh tay đặt phía sau lưng của gã ta đang cầm một chùm hoa tươi và một chiếc dao găm.
"Thẻ bài: Khách Tới Đúng Lúc."
"Loại thẻ bài: Luật nhân quả."
"Sau khi kích hoạt tấm thẻ này, ngài sẽ tự động thu được một thân phận làm cho người khác tin tưởng, để hoàn thành chuyện mà ngài sắp làm."
Cố Thanh Sơn xem xét tấm thẻ bài này rồi thở dài, nói:
"Vậy mà cũng nói 'không có lực lượng tự vệ', với 'suy yếu quá lâu' à? Thật sự là quá khiêm tốn."
Hắn kích hoạt tấm thẻ bài này lên.
Rầm!
Một trận sương mù xuất hiện.
Hắn biến thành một trung niên bụng phệ, để ria mép, trên đầu đội một chiếc mũ dạ màu đen, trang phục trên người là trang phục quý tộc của Thánh quốc, trên tay cầm một quyền trượng ngắn nhỏ.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt mấy giây, rất nhanh nhận được một đoạn ký ức.
Hắn chống quyền trượng, đi xuôi theo con đường nhỏ của vườn hoa mà tiến về phía trước, cuối cùng vào trong hoàng cung.
Một thị vệ lập tức tới đón, trên mặt thể hiện sự ngạc nhiên rồi hành lễ, nói:
"Bá tước đại nhân."
Cố Thanh Sơn gật đầu, hỏi: "Bệ hạ của chúng ta đâu?"
Hết chương 2981.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2982
Bạn cần đăng nhập để bình luận