Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2132. Ma Vương Tứ Diện (1)


Đánh dấu
Vù...
Giống như là hưởng ứng lời của hắn, tất cả bóng đen đều tấn công về phía hắn!
Chỉ trong khoảnh khắc, hai bên trái phải của Cố Thanh Sơn đều có một bộ bộ xương khô mọc lên, mà phía sau hắn cũng có một bộ bộ xương khô xuất hiện.
Hắn giống như một quái vật bốn mặt hình người vậy.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài thành thạo hình thái mới của Tử Đấu Vũ: Ma Vương Tứ Diện.]
[Cùng với bước nhảy của ngài, ba phía trái, phải và sau lưng ngài đều có một bộ xương khô mang 70% sức mạnh của ngài xuất hiện, chiến đấu cùng với ngài.]
Bốn thân trên, tám tay, mười sáu thanh kiếm!
Ngay sau đó, hàng tỷ luồng sáng xuyên phá toàn bộ màn sáng đen, làm cho tất cả thi thể bao vây xung quanh đều bị chém thành phấn vụn, một cơn gió thổi qua làm tất cả tro bụi đều tản đi.
Cố Thanh Sơn đứng yên không nhúc nhích.
Bốn bộ xương khô lại lùi về phía sau hắn, rồi lại biến mất.
"Thắng rồi à?" Laura hỏi với vẻ chờ mong.
"Không, thật ra bọn chúng là một thể hoàn chỉnh, chính là màn sáng đen kia... Sau khi bị anh chém nát như vậy, có lẽ lần này nó sẽ thật sự nghiêm túc." Cố Thanh Sơn trả lời.
Đúng như lời của hắn, sau khi hắn vừa nói xong thì tất cả thi thể đều tụ tập lại cùng nhau, hóa thành một cơ thể khổng lồ.
Đó là một quái vật trên người chảy đầy máu đen. Nó khổng lồ như một tòa giáo đường, trên người mặc một bộ chiến giáp do thi thể tạo thành, không có mặt mũi, chỉ có một đoạn xương ống trồi ra từ cổ.
Quái vật cười với giọng ồm ồm, rút một thanh kiếm khổng lồ màu trắng bệch từ dưới đất ra.
"Người phàm, luôn có người đánh giá mình quá cao, cứ ép ta sử dụng lực lượng chân chính mới hài lòng cơ." Nó bước nhanh về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lắc nhẹ cổ, giơ tay lên nói: "Dừng!"
Quái vật hơi chậm lại, cười nhạo: "Thế nào, hối hận rồi sao? Đáng tiếc rằng ta đã quyết định không tiếp nhận ngươi trở thành người hầu của Sa Ngã nữa. Kết quả của ngươi chỉ còn một, đó chính là bị ta ăn sạch."
"Không phải... thật ra là có một chuyện, không biết ngươi có để ý hay không." Cố Thanh Sơn nói.
"Chuyện gì?" Quái vật hỏi lại.
"Nghe đi." Cố Thanh Sơn nói.
Trong hư không, tiếng âm nhạc ẩn hiện với tiết tấu càng ngày càng nhanh, giống như là đang thúc giục làm điều gì đó vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hư không trước mắt.
Có một hàng chữ nhỏ xuất hiện ở đó:
[Tử Đấu Vũ của ngài đang mạnh lên.]
[Ngài đã có thể gọi về một loại lực lượng từ quá khứ của mình, gia nhập vào trong Tế Vũ.]
Cố Thanh Sơn không cần nghĩ ngợi gì, buông hai thanh kiếm ra, vỗ tay rồi nói: "Hiện tại chúng ta cần một vài lời cổ động mới được."
Sau khi hắn vừa nói xong, trong hư không vang lên một giọng nói, với tốc độ nói cực nhanh: "Yo, đây là lần đầu tiên ta thử hát rap mặc dù thời gian không đủ vì chuyện kia quá gấp rút lời hát thì không nhớ kỹ thế nhưng bởi vì thời gian đang quá gấp nên không thể không tăng tốc độ nói làm cho ta có thể tuôn ra những thanh âm có thể làm các ngươi rung động tất cả mọi người đều phải lắng nghe lời ta sắp nói..."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía quái vật kia.
Nó đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, có vẻ như không biết tình hình hiện tại là như thế nào.
Thế nhưng Long Chú vẫn có hiệu lực.
[Ngài kích hoạt thần thông: Ảnh Thanh Long Bản Chú - Trói!]
[Ngài đã dùng tốc độ không có gì có thể sánh kịp để sử dụng thần thông này.]
[Tốc độ di chuyển của kẻ địch đã giảm, tốc độ tấn công cũng giảm xuống mười phần trăm!]
Cố Thanh Sơn nhìn ba bộ xương khô đã lại nhô lên phía sau mình, tất cả chúng nó đều đã nắm chặt lấy kiếm.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra, nắm chặt Thiên Địa song kiếm xuất hiện tại hư không, cười nói: "Nếu như ngươi không tới, vậy thì để ta!"
Ngay sau đó, hắn biến mất khỏi nơi đó, xuất hiện phía sau lưng quái vật.
Tám thanh kiếm cùng chém ra từng luồng ánh kiếm lạnh lẽo!
Quái vật chặn lại toàn bộ con đường.
Nó chầm chậm giơ vũ khí lên, lại bị Long Chú ảnh hưởng làm cho động tác trở nên chậm chạp, thật đúng là không thể đuổi kịp tốc độ của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chạy xung quanh quái vật, liên tục chém ra rất nhiều kiếm.
Kiếm của hắn đã nhanh tới mức tận cùng.
Trên người quái vật thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng "rẹt rẹt rẹt" như là tấm vải dày bị chém rách vậy.
Thế nhưng nó vẫn đứng thẳng không ngã.
"Loại lực lượng nhỏ bé như vậy, chẳng lẽ ngươi định dựa vào loại lực lượng này để chiến thắng ta sao?" Quái vật cười nhạo.
Cố Thanh Sơn không trả lời, tốc độ chém của hắn lại tăng thêm ba mươi phần trăm.
Quái vật vừa chịu đựng kiếm chém vừa sải bước về phía Cố Thanh Sơn, hét lên giận dữ: "Điếu văn sắp kết thúc, giờ chết của ngươi đã tới!"
Vô số hình ảnh ảo phủ kín toàn bộ thế giới.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy xung quanh toàn là người đã chết, những người này xếp thành một vòng tròn lớn, vây xung quanh hắn rồi cùng đọc điếu văn.
Có vẻ như vừa bắt đầu cuộc chiến này, bọn chúng đã bắt đầu đọc điếu văn, chỉ là bọn chúng ở một thế giới khác cho nên Cố Thanh Sơn không cảm giác được mà thôi.
Hóa ra quái vật cũng đang kéo dài thời gian!
Đôi đồng tử của Cố Thanh Sơn co lại, hắn phát hiện mình không tài nào điều khiển được cơ thể mình nữa.
Một bóng người hư ảo từ trong cơ thể hắn bay ra ngoài.
Cái gì?
Bọn chúng lại có thể ép linh hồn của mình bay ra ngoài sao?
Trong khoảnh khắc hung hiểm này, Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía quái vật.
Ở trung tâm của vô số thi thể, quái vật được bảo vệ an toàn và đang tụng điếu văn: "Ta quyết định..."
"Đi!" Cố Thanh Sơn gào thét.
Trong khoảnh khắc này, sau lưng của hắn có ba bóng hình bay ra ngoài.
Ba bộ xương khô kia bay ra, xuyên qua tất cả thi thể cản đường, kiếm trong tay liên tục chém về phía cơ thể của quái vật.
Chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã chém ra một ngàn hai trăm lần!
Trong hư không bỗng xuất hiện một luồng ánh kiếm khổng lồ, đâm xuyên qua cơ thể của quái vật.
Kiếm thuật cực cổ - Vô Nhân!
Quái vật đã không thể tiếp tục đọc điếu văn nữa.
Nó cứng người lại, cơ thể hơi run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả hình ảnh hư ảo cũng tan thành mây khói.
Những thi thể kia dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện sự không cam tâm.
Cố Thanh Sơn thu bộ xương khô lại, lùi về phía sau mấy bước, nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
['Vô Nhân Kiếm' của ngài đã đâm trúng đối phương.]
[Bởi vì thực lực của hai bên cách nhau quá xa, 'Vô Nhân Kiếm' không thể giết chết kẻ địch.]
[Kiếm này cũng đã sử dụng tất cả lực lượng mà ngài có, làm cho kẻ địch xuất hiện trạng thái tê liệt tạm thời.]
[Hồn lực của ngài đã hết.]
[Lực lượng lẫn Nguyên lực Hoàng Tuyền của ngài cũng đã hết.]
Cố Thanh Sơn dùng kiếm chống lên mặt đất, dùng một tay khác lau mồ hôi trên trán, thở dài.
Lại đi tới ngõ cụt này rồi.
Tại sao lại như vậy cơ chứ? Tại sao mình lại không thể giết chết đối phương? Lại còn bị đối phương liên tục ép vào hoàn cảnh suýt chết nữa?
"Laura, chúng ta đi thôi." Hắn nói với giọng bình tĩnh.
"Được." Laura trả lời.
Ngay sau đó, bóng người của Cố Thanh Sơn biến mất khỏi nơi đây.
Cũng cùng lúc đó, quái vật dần dần khôi phục như cũ.
Nó gào thét với giọng cực kỳ tức giận, đi đi lại lại trên con đường này.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không hề xuất hiện.
Quái vật không nhịn được mà gầm lên: "Không, ngươi không trốn thoát được, toàn bộ Viện tu đạo đều đã biết có một người sống tới đây, dù ngươi đi tới nơi nào đi chăng nữa, kết cục của ngươi vẫn sẽ là tử vong mà thôi!"
Khoảng mấy chục mét sau lưng nó, Cố Thanh Sơn đang uống một chai bí dược.
Laura ngồi trên vai hắn, một tay cầm ô, một tay cầm một chiếc quạt, đang quạt gió cho hắn.
"Thực ra vừa rồi anh đã làm rất tốt, chẳng qua quái vật này quá mạnh, anh vất vả rồi." Laura khích lệ.
Cố Thanh Sơn uống xong bí dược, tinh thần trở nên tốt hơn, mới nói: "Hiện tại anh đang rất tò mò, không biết lực lượng của bọn chúng là thứ gì."
"Vậy.... tiếp theo chúng ta đi đâu?" Laura hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận