Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1744. Quỷ Đỏ Nổi Khùng


Đánh dấu
Một mảnh sa mạc được ánh trăng chiếu rọi lập tức hóa thành bông tuyết tỏa ra hơi lạnh.
Răng rắc răng rắc...
Cùng với ánh trăng ngày càng sáng rực, xung quanh tượng đá không ngừng phát ra âm thanh dữ dội.
Dường như có thứ gì đó không thể nhận ra đang dần dần tan biến.
“Thì ra là dư nghiệt của Lục Đạo Luân Hồi, rất tốt, rốt cuộc cũng bắt được một tên.”
Tượng đá hình người trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
“Người đưa tin.”
“Thế giới song song thứ 796 đã triệt để hủy diệt, không tìm thấy bất cứ tin tức nào.”
“Thế giới song song thứ 1539 và thế giới thứ 65 đã rơi vào trạng thái dung hợp.”
“Phát hiện dư nghiệt Lục Đạo, yêu cầu giết chết.”
“Lặp lại lần nữa, phát hiện dư nghiệt Lục Đạo, yêu cầu lập tức giết chết!”
Quỷ Đỏ vừa nghe vừa không ngừng đưa hai tay vẽ mệnh phù bằng máu vào hư không.
Lão cười như điên, nói: “Thế giới đã bị cách ly từ lâu, tin tức của ngươi không truyền đi được đâu.”
Hai tấm mệnh phù bằng máu nhanh chóng được hoàn thành, lão lập tức phát động.
Thái Âm tiên phù, Tứ Thánh!
Thái Âm tiên phù, Cung Tế!
“Có thêm Quảng Hàn, ba tấm tiên phù này còn không phá được kết giới tận thế của ngươi?”
Quỷ Đỏ chỉ vào tượng đá hình người, quát một tiếng: “Nhanh!”
Chỉ một thoáng, bỗng thấy toàn bộ sa mạc đều biến mất, thế giới khác chợt hiện lên.
Nơi này là một tòa cung điện đổ nát, dưới ánh trăng soi chiếu trông có vẻ đìu hiu, không hề có một chút dấu hiệu của sự sống.
Cung vàng điện ngọc, không một bóng người.
Tượng đá hình người bị nện xuống quảng trường trước cung điện, rơi lên trên một tế đàn bằng ngọc.
Xung quanh tế đàn, bốn bức tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mỗi bức một phương, cùng nhau nhìn chòng chọc vào tượng đá.
Trên người chúng nó tràn ngập uy thế, chẳng khác nào vật sống.
“Sinh, tử, hóa, chuyển, phải nhìn vào vận mệnh của chính ngươi.”
Quỷ Đỏ chắp tay nói.
Trong bốn pho tượng to lớn, Bạch Hổ từ từ mở mắt.
Pho tượng thánh thú Bạch Hổ hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm tượng đá hình người.
Quỷ Đỏ lắc đầu nói: “Bạch Hổ làm chủ Mệnh Tử, ngươi vậy mà lại lọt vào mắt xanh của nó, vận số tốt thật.”
Chỉ thấy thánh thú Bạch Hổ mở miệng, phun ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt, đánh thẳng vào tượng đá hình người.
Rầm!
Một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên.
Dưới ánh nhìn của Bạch Hổ, kết giới vô hình quanh thân tượng đá hình người hoàn toàn vỡ nát.
Xà Vương Hỗn Loạn điên cuồng công kích nhiều lần như vậy cũng không thể công phá kết giới tận thế, nhưng nó lại bị nghiền nát dưới ba tấm tiên phù của Quỷ Đỏ.
Ngay sau đó, từng vết nứt ngoằn ngoèo trườn bò trên thân tượng đá.
Nó cũng sắp bị hủy diệt!
“Thực lực như vậy, cần phải điều động một tận thế mệnh mẽ hơn nữa...”
Tượng đá hình người thì thầm.
Cơ thể nó bỗng nhiên hóa thành sương mù dày đặc màu vàng sẫm, kịch liệt sôi trào giống như thủy triều, tựa như có thứ gì đó đang nổi lên.
Mèo quýt ở một bên lẳng lặng quan sát, âm thanh của Xà Vương Hỗn Loạn đột nhiên vang lên bên tai:
“Có muốn ra tay hay không?”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nó đang tiến hóa... Không ngờ trên người nó còn cất giấu sức mạnh tiến hóa.” Xà Vương Hỗn Loạn nói.
“Sẽ như thế nào?”
“Nó vốn là tận thế cấp Vô Sách, sẽ nhanh chóng tiến hóa thành tận thế cấp Vô Sinh, đến lúc đó thì phiền toái rồi, chúng ta không chắc có thể đối phó được.” Xà Vương Hỗn Loạn nói.
Mèo quýt tiến lên một bước, lại dừng chân.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào, chúng ta hãy kiên trì thêm một chút nữa... Ba tấm tiên phù thực sự lợi hại như vậy sao? Rõ ràng ngươi cũng công kích kết giới, vì sao ngươi không phá được?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Xà Vương Hỗn Loạn nói: “Ngươi sai rồi, thời điểm ta công kích thì kết giới tận thế mới vừa xuất hiện, nó đặc biệt hiện ra để chống lại loại hình công kích của ta, cho nên ta không phá được, chứ không phải là ác quỷ kia mạnh hơn ta.”
“Là kết giới phòng ngự loại nhân quả?”
“Đúng.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, tình hình lại có biến hóa.
Quỷ Đỏ thấy tượng đá hình người hóa thành màn sương mù ảm đạm, giọng nói lập tức trở nên tàn bạo:
“Ngay trước mặt ta mà còn muốn tiến hóa? Nằm mơ!”
Quỷ Đỏ dùng ngón tay đẫm máu ấn một cái lên mặt nạ ác quỷ.
Chỉ thấy ác quỷ được vẽ trên mặt nạ biến mất.
Mèo quýt giật mình.
Trong thế giới Ác Quỷ, mỗi một Diện chú đều mang theo thuật pháp chắc chắn trúng đích, không biết bùa chú trên mặt của Quỷ Đỏ là gì?
Chỉ thấy tế đàn bằng ngọc phát ra một luồng ánh sáng, chiếu vào màn sương mờ ảo, khiến cho nó không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ban nãy sau khi Bạch Hổ trợn mắt, bốn pho tượng thánh thú đã rơi vào yên lặng, nhưng lúc Quỷ Đỏ phóng thích bùa chú trên mặt, những pho tượng lại vô cớ tràn đầy uy thế.
“Sinh, tử, hóa, chuyển... Chúng ta lại một lần nữa xem xem ngươi sẽ có vận mệnh như thế nào.” Quỷ Đỏ lạnh lùng nói.
Trong bốn pho tượng, pho tượng Thanh Long chợt mở mắt ra, quan sát sương mù trên tế đàn bằng ngọc.
Quỷ Đỏ cười gằn một tiếng, nói: “Thanh Long làm chủ Mộc Sinh, lần này thì ngươi xong rồi.”
Chỉ thấy pho tượng Thanh Long mở miệng, nhẹ nhàng thổi ra một hơi thở nhiều màu...
Vù!
Luồng khí đầy màu sắc này bao bọc xung quanh làn sương mù mờ ảo, hóa thành một cơn gió mạnh, bay thẳng về phía tế đàn, rơi vào khoảng đất trống trên quảng trường.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, luồng khí này đã hóa thành một cái cây nhỏ, chớp mắt một cái đã biến thành một cái cây lớn mấy người ôm không xuể.
Hoàn toàn không nhận ra cây đại thụ này đã từng là một loại tận thế.
Nếu như có dấu vết gì đó thì chính là cái cây này trông vàng vọt hơn những cái cây xung quanh nó một ít.
Cây...
Mèo quýt chớp chớp mắt, nhìn ra xung quanh.
Chỉ thấy khắp quảng trường mênh mông được trồng đủ các loại cây cối, tạo thành rừng cây vô tận không thấy đâu là điểm cuối.
Những thứ này... lẽ nào đều là thứ gì đó bị phong ấn?
Đây là sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Mèo quýt nghiêng đầu, nhìn về phía cung điện hoang tàn.
Không có một bóng người.
Không có dấu hiệu của sự sống.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh chuyển đổi.
Cung điện, ánh trăng, tế đàn, bốn pho tượng thánh thú, toàn bộ rừng cây đều biến mất.
Mèo quýt phát hiện mình trở về trong sa mạc.
Trở về cùng với hắn còn có cả Quỷ Đỏ.
Sau khi Quỷ Đỏ sử dụng mặt nạ của mình, giờ lão đang khôi phục lại hình dạng ban đầu, chỉ có điều gương mặt ác quỷ trên đó đã trở nên mờ nhạt đi nhiều.
“Ta nhớ là... ban nãy còn có một người nữa.”
Quỷ Đỏ hết nhìn đông rồi nhìn tây, miệng lẩm bẩm.
Mèo quýt ngồi xổm cách đó không xa, lạnh lùng nhìn nó.
Âm thanh của Xà Vương Hỗn Loạn bỗng nhiên vang lên bên tai: “Đây là một kẻ địch mạnh mẽ, chúng ta đi hay ở?”
Trong lúc nó hỏi, Quỷ Đỏ đã vươn tay, một lần nữa rạch cổ ra, bắt đầu nhúng máu.
Nhìn qua, lão giống như chuẩn bị vẽ bùa.
Ánh mắt mèo quýt bỗng trử nên sắc bén.
Đùa chứ nếu nó lại dùng đến loại bùa này, mình làm sao mà đối phó nổi?
“Ta muốn giết nó.”
Cố Thanh Sơn nói với Xà Vương Hỗn Loạn.
Bầu không khí tiêu điều bao phủ khắp sa mạc.
Quỷ Đỏ cúi đầu, sát ý trên người càng ngày càng nồng đậm.
“Tưởng trốn đi là xong chuyện sao?”
Lão lẩm bẩm, đưa ngón tay nhanh chóng quét qua hư không.
Máu tươi bắn ra, mệnh phù thành hình.
Cách đó không xa, bộ lông của mèo quýt đã dựng đứng cả lên.
“Chạy cũng không kịp, muốn đánh thì đánh, ta lên trước!” Xà Vương Hỗn Loạn vội vàng nói.
Luồng sáng trắng thần thánh bắn ra, bay vút lên trời tạo thành một biển ánh sáng.
Vừa mới rời khỏi thân thể mèo quýt, nó lập tức hiện ra trong hư không.
“Đây là... Người chờ đợi Ouroboros?”
Quỷ Đỏ khẽ run một chút, lập tức đánh tan lá bùa máu trong tay, chuyển sang vẽ một lá bùa khác.
Ánh sáng trắng lan tỏa khắp đất trời, soi chiếu lên người Quỷ Đỏ.
Thần kỹ Hỗn Loạn, Thanh Không Trảm!
Leng keng leng keng...
Áo giáp trên người Quỷ Đỏ liên tục phát ra tiếng va chạm.
Lão bị đánh cho liên tục lui về phía sau, há mồm phun ra máu tươi.
“Ngươi muốn giết ta? Đi chết đi!”
Quỷ Đỏ rống giận, nhanh chóng vẽ xong lá bùa máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận