Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1563. Không Để Lại Người Sống


Đánh dấu
"Vâng, thiếu chủ."
Cố Thanh Sơn trả lời rồi đứng lên, phát thần niệm ra.
Trong lòng của hắn hơi động, đột nhiên xoay người lại, nói với thiếu niên áo bào đỏ: "Thiếu chủ, đầu của ngài sao rồi?"
Thiếu niên áo bào đỏ không nhịn được, nói: "Không có việc gì không có việc gì, mau đi đi, về sớm một chút, ngươi đi trước mở đường."
Bốp!
Một thanh trường kiếm nhanh như chớp đập vào gáy hắn ta.
Toàn thân thiếu niên run lên, ngất lần nữa.
"Công tử." Giọng nói của Sơn Nữ truyền đến từ trên trường kiếm.
"Ừ, cô trốn đi trước, tôi xem xét tình hình một chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Vâng."
Trường kiếm yên lặng biến mất sau lưng hắn.
Cố Thanh Sơn đi ra khỏi hang động, đứng trong địa đạo yên tĩnh vài giây.
Chỉ thấy mấy tên áo đen che mặt vội vàng chạy nhanh như gió tới bên này.
Cố Thanh Sơn vừa nở một nụ cười, chuẩn bị nói gì đó thì người cầm đầu áo đen đã ra lệnh:
"Không để người sống!"
"Rõ!"
Mấy người áo đen cùng quát lên.
Nụ cười của Cố Thanh Sơn cứng lại trên mặt.
Đối phương đã nói ra lời như vậy, thế thì không còn cách nào khác.
Hắn buồn bực giơ cung lên.
Không để người sống?
Đã như vậy ——
Cây cung "Phó Nguyệt Chi Ưng" trên tay hắn bỗng nhiên biến mất, đổi sang một cây cung trong suốt màu xanh đậm.
—— Cung Linh Hồn Đang Rơi.
Đây là trường cung do Phức Tự nữ sĩ mang tới từ trong điện bằng đồng của Hỗn Loạn, chính là vũ khí chung cực của Hỗn Loạn.
Cố Thanh Sơn nâng cung, nín thở, đứng im.
Trong nháy mắt, chỉ thấy tay hắn như ảo ảnh liên tục kéo cung.
Tiếng vang nổ ra liên tiếp như sét đánh.
Ánh sáng màu xanh đậm nhanh chóng bay đi, biến mất không vết tích.
Một giây sau.
Tất cả mọi người đều trúng tên, chỉ một vài người tránh được chỗ hiểm.
—— Dù sao Cố Thanh Sơn đã lâu không dùng tới thuật bắn cung, còn cần một chút thời gian để thành thạo.
Hắn không tiếp tục ra tay nữa.
Cung Linh Hồn Đang Rơi có kèm theo "Lực làm suy yếu" và "Nguồn gốc của sự ăn mòn", vô cùng uy lực.
Từng tiếng kêu thảm vang lên.
Chỉ thấy trên người mọi người phát ra tiếng xì xì, nhanh chóng bị ăn mòn sạch sẽ.
Cơn gió lạnh lẽo thổi tới từ sâu trong địa đạo.
Đột nhiên, từng bóng đen xuất hiện từ trong hư không, hợp thành một con thú lớn dữ tợn.
Con cự thú này gần như chỉ chớp mắt một cái là đã băng qua địa đạo dài dằng dặc, hiện ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Tên cung thủ đáng chết, ta muốn lấy mạng của ngươi!" Cự thú cáu kỉnh quát.
Phập ——
Một thanh trường kiếm đâm xuyên qua người của nó.
Ánh sáng của kiếm lặng lẽ tỏa ra, như dòng sông dâng trào, linh hoạt xóa sổ con cự thú.
Phạm vi tấn công rộng như vậy mà lại hoàn toàn không phá hủy bất kỳ một khối đá nào trong địa đạo, sức mạnh khống chế ánh sáng của kiếm có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
Bí kiếm, Hồng Lưu!
Sức mạnh của Địa kiếm, Địa Quyết!
Không gian ồn ào trở nên im phăng phắc.
Trong địa đạo, ngoài gió lạnh không ngừng thổi, không còn gì khác hiện ra.
Cố Thanh Sơn cất Địa kiếm đi.
"Cho dù ta quả thực định làm một cung thủ, nhưng ngươi muốn áp sát giết ta, vậy thì quá hoang tưởng rồi."
Hắn từ từ nói, cất Địa kiếm và cung Linh Hồn Đang Rơi đi, quay trở về.
Giải quyết xong chuyện, có thể xuất phát rồi.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nhấn một cái trên ót thiếu niên áo bào đỏ.
Đối phương mơ màng tỉnh lại, một lúc lâu mới phản ứng.
"Ta lại hôn mê?" Thiếu niên hỏi.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ sầu lo.
"Thiếu chủ, ngài xem đầu của ngài——" Hhắn ấp a ấp úng nói.
"Đừng nói nữa, ta hiểu."
Thiếu niên sờ lên vòng tay, lấy ra bảy tám viên thuốc một lúc, nhét vào trong miệng ăn ngấu nghiến.
.........
Hai thiếu niên chạy như bay trong địa đạo.
Ước chừng nửa nén nhang, bọn hắn đi qua địa đạo dài, đến một vách núi.
Trên một tảng đá lớn bên vách núi có khắc một vài chữ:
"Động Đông Hoang."
—— nơi này là động Đông Hoang của Hang Sâu Vạn.
Cố Thanh Sơn nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là bóng tối nặng nề, không nhìn thấy đáy.
"Cuối cùng cũng trở về rồi."
Thiếu niên áo bào đỏ xúc động.
Y nhảy lên, thân thể nhanh chóng chìm vào bóng tối, không còn nhìn thấy.
Cố Thanh Sơn đợi một lát.
Để tỏ lòng tôn kính, đầy tớ như hắn phải để thiếu chủ nhảy trước và kéo dài khoảng cách với thiếu chủ.
Mấy phút sau, dưới vách núi truyền tới vài gợn sóng dao động mỏng manh của trận truyền tống.
Hơi thở thiếu niên đã biến mất.
Cố Thanh Sơn đã có thể nhảy.
Hắn sờ lên vòng tay sắt thô sơ trên cổ tay rồi thả người nhảy xuống vách núi.
Gió mạnh lùa qua thân thể, mang theo tiếng gào thét.
Cố Thanh Sơn bắt đầu tăng tốc hạ xuống.
Rất nhanh, sâu dưới vách núi truyền đến một gợn sóng. Nó rơi trên vòng tay hắn, nhẹ nhàng dẫn đường.
Trên vòng tay hiện lên ánh sáng nhạt.
Nhờ ánh sáng mờ mờ này, từng ý niệm vô cùng cường đại mà ngập tràn tính uy hiếp đảo qua người Cố Thanh Sơn rồi rời đi, để mặc hắn cấp tốc rơi xuống.
Lông tơ khắp người Cố Thanh Sơn không khỏi dựng đứng lên.
Những tồn tại ấy, chỉ bằng ý niệm thôi mà đã cho hắn một loại cảm giác không cách nào chống lại.
Mặc dù nhờ ký ức của thiếu niên kia, hắn đã biết được ngọn nguồn nhưng vẫn muốn tự mình xem xét.
Cố Thanh Sơn thả ra thần niệm, quan sát xung quanh.
Chỉ thấy trên vách núi, một vài hài cốt to lớn vùi bên trong, đầy rẫy chi chít, không chừa lại chút khoảng cách nào.
Những hài cốt này tỏa ra khí tức vô cùng hung ác, cuộn trào xung quanh người Cố Thanh Sơn.
Hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, trong những khí tức này tồn tại một loại ý niệm nào đó.
Hắn không hề hoài nghi rằng, nếu như mình làm mất vòng tay sắt – thứ chứng tỏ thân phận của hắn – thì e là hắn sẽ ngay lập tức bị giết chết bởi một loại nguy hiểm nào đó.
Thời gian trôi vụt qua trong một cái chớp mắt.
Cố Thanh Sơn bị một tia sáng bay vụt đến bao lấy, tốc độ từ từ chậm lại, cho đến khi dừng ở giữa không trung.
Xung quanh vách đá vẫn còn đầy các loại hài cốt, tản mát ra khí tức đáng sợ ngập trời.
Bỗng nhiên, ánh sáng lóe lên.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh thay đổi, hai chân chạm lên mặt đất.
Một thế giới xuất hiện trước mặt hắn.
Rừng hoa đào.
Cả khu rừng hoa đào cách hắn chừng vài trăm bước, bên trong không hề pha lẫn loại cây nào khác. Rừng đào tỏa mùi hương thoang thoảng, hoa rơi lả tả, trông vô cùng yên tĩnh thanh bình trong ráng chiều.
Có người đứng một bên, nói: "Lý Tam, ngươi thật sự là mạng lớn."
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Một thiếu niên đang dắt hai con ngựa gầy, đứng dưới đài truyền tống.
Đây là một thường tùy* khác của Trương thiếu chủ, Phùng Lục.
*Thường tùy: Tùy tùng, tôi tớ.
Những kẻ hầu như bọn hắn không có tên, chỉ gọi theo thứ tự trong nhà, trừ khi trở thành chức nghiệp giả chính thức thì mới có thể được trong tộc ban tên.
Cố Thanh Sơn đi xuống khỏi đài truyền tống, nói: "Vận khí vẫn đủ xài —— Trương thiếu chủ đâu?"
Phùng Lục nói: "Tộc trưởng phu nhân vừa mang theo đội xe đón thiếu chủ trở về, ta ở nơi này chờ ngươi."
"Cám ơn."
Cố Thanh Sơn xoay người lên ngựa.
Hai người giục ngựa đi lên, câu được câu không trò chuyện.
"Ngươi không biết đâu, hồn cốt của những cao thủ kia đột nhiên bị nát hết —— những hồn cốt kia đều đáng giá ngàn vàng, đột nhiên bị nát đồng loạt như vậy khiến trong tộc hoảng loạn hết cả."
"Mà thần kỳ là hồn cốt của Trương thiếu chủ vẫn lành lặn nằm trong Điện Hồn Cốt, mãi đến khi các ngươi trở về."
Phùng Lục liếc nhìn hắn, nói: "Lý Tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... Ta không tiện nói gì, chờ Thiếu chủ nói đi." Cố Thanh Sơn đáp.
Phùng Lục ngừng một chút, cười nói: "Ngươi được lắm, đại nạn không chết, vậy mà còn học được cách giữ kín chuyện."
Cố Thanh Sơn cười cười, không nói thêm gì nữa.
Chỉ sợ chuyện này không đơn giản giống bề ngoài. Mình là một đầy tớ, nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trước khi trong tộc tuyên bố chính thức thì nên giữ chặt miệng mình.
May mắn chính là ——
Mình đã có kinh nghiệm trước đó, đặc biệt chọn ra kẻ tầm thường nhất trong đống thi thể ngổn ngang. Quả nhiên, gã đó thật sự là một đầy tớ.
Không giống như ở thế giới Huyền Không, Thái Thượng trưởng lão và Chưởng môn tự giết lẫn nhau, không rảnh để ý tới chuyện của thiếu chủ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận