Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2522. Nỗi Sợ Của Người Khổng Lồ (1)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn giơ Thần kiếm Định Giới lên, chém mạnh vào vết nứt trên trần nhà.
“Ầm!”
Toàn bộ viên gạch ào ào rơi xuống.
Để lộ dòng chảy hư không hỗn loạn bên ngoài.
Trong hư không, quả nhiên không có gì cả.
Cố Thanh Sơn không để tâm, giơ Thần kiếm Định Giới lên thật cao, chĩa vào hư không.
Định Giới thần thông, Soi Chiếu!
[Soi Chiếu: Nhìn thấy tất cả mọi việc đã xảy ra trong quá khứ, nhìn thấy hết thảy bí mật của hư không.]
Nếu như Người Khổng Lồ Nguyên Thủy còn trốn ở gần đây, một kiếm này có thể tìm được nó.
Chỉ thấy một ánh kiếm sáng loáng bắn ra từ mũi kiếm, bay vút về phía bóng tối xa xôi một cách im hơi lặng tiếng.
“Keng...”
Một tiếng va chạm kim loại vang lên lanh lảnh.
Tìm được rồi!
Cố Thanh Sơn mừng rỡ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một cánh cửa nửa trong suốt lơ lửng giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện.
Hắn thu trường kiếm lại, nói với người đằng sau: “Đi, phá cánh cửa kia.”
Các vị chức nghiệp giả nhận lệnh, đồng loạt ra tay.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
Một âm thanh táo bạo vang như sấm từ bên trong cánh cửa truyền đến:
“Chết tiệt! Ta đã trốn rồi, ngươi cứ phải tìm ta làm gì!”
Cố Thanh Sơn cười lạnh một cái, nói từ tốn: “Giao dịch của chúng ta xảy ra một chút vấn đề... Tấm thẻ ngươi đưa cũng không thể mang ta tới thế giới Phủ Bụi, còn lôi ra một đống người đến giết ta, bây giờ tính sao?”
Bên trong cửa, Người Khổng Lồ Nguyên Thủy cả giận nói: “Nói suông mấy câu mà đã muốn lấy được lợi ích từ chỗ ta? Cả đời ta chưa bao giờ làm kiểu buôn bán như vậy.”
Cố Thanh Sơn vẫy tay với người đứng đằng sau, ra lệnh: “Lên đánh hắn.”
“Rõ, đại nhân.”
Các chức nghiệp giả bay vào trong cánh cửa.
Trong cửa nhanh chóng truyền tới tiếng động kịch liệt, ngay sau đó là một tiếng rống giận cao vút của Người Khổng Lồ Nguyên Thủy.
Cố Thanh Sơn đứng ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi.
Những chức nghiệp giả này đều là cao thủ, là được đặc biệt phái tới để giết hắn, thực lực không có gì để bàn cãi.
Một giờ trôi qua.
Những tiếng rộng giận kia dần dần xen lẫn một chút thảm thiết.
Lại nửa giờ trôi qua.
Chỉ còn lại những tiếng kêu thảm thiết, không còn tiếng rống giận nữa.
Cuối cùng...
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy hét lên: “Tha cho ta! Cầu xin ngươi, tha cho ta một mạng!”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Có tinh thần như vậy? Đánh thêm nửa giờ.”
“Rõ!”
Các chức nghiệp giả đáp.
...
Giữa tầng mây, Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nằm bất động như chó sắp chết.
Cố Thanh Sơn nhìn nó.
Trong cánh cửa thế giới đã không còn sinh mệnh nào khác, chỉ cón Người Khổng Lồ Nguyên Thủy này còn may mắn tồn tại.
Muốn biết tin tức gì vẫn phải bắt nó mới được.
“Ta hỏi, ngươi đáp, có ý kiến gì không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi sẽ giết ta sao?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy hỏi.
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta đảm bảo sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi còn gạt ta thêm một lần nào nữa, ta sẽ đưa hồn phách của ngươi tới đáy Hoàng Tuyền Cửu U, cho ngươi chịu đựng hành hạ của địa ngục vĩnh viễn.”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy giật mình một cái.
Thằng nhóc trước mặt mình là một nhân vật hung ác.
Sao mình có thể không biết những chuyện hắn đã làm?
Chết chóc!
Ngoại trừ chết chóc, còn có hành hạ vĩnh viễn sau khi chết đi.
Không, mình nhất định không thể rơi xuống động bằng.
“Ta nhớ kỹ ngươi vẫn luôn có uy tín trong việc làm ăn.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
“Không lừa người già và trẻ nhỏ.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
“Hầy, ngươi muốn biết cái gì?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy ủ rũ cúi đầu nói.
“Ngươi làm việc cho ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không lâu trước đây ta đã gia nhập danh sách Luân Chuyển.”
“Loại tồn tại bo bo giữ mạng như ngươi, sao lại muốn gia nhập danh sách?” Cố Thanh Sơn hứng thú hỏi.
“Đương nhiên là để sinh tồn rồi! Hiện tại Lục Đạo Luân Hồi lại bắt đầu tranh hùng rồi, toàn bộ hư không đều phải đối mặt với một kiếp nạn lớn, ta phải tìm một thế lực có thể che chở cho ta.” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
Cố Thanh Sơn nghe ra vài phần ẩn ý, nghiêm mặt hỏi: “Sao Lục Đạo Luân Hồi lại mang đến kiếp nạn cho toàn bộ hư không? Chẳng lẽ bởi vì các nhân vật lớn đều đang tranh đoạt nó?”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy hừ một tiếng, lầu bầu nói: “Nó tiến hóa quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nói ta nghe nào, ngươi đang sợ cái gì?”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy lải nhải: “Thanh niên nhân loại các ngươi căn bản không biết hư không vốn như thế nào, cho nên trong lòng không hề sợ hãi.
“Ngay từ đầu, dòng chảy hư không hỗn loạn chỉ là dòng chảy hư không hỗn loạn, chẳng qua cũng chỉ sinh sống độc lập mà thôi.”
“Sau đó cột Thanh Đồng xuất hiện... Mỗi một cột Thanh Đồng đều giam giữ một tồn tại, mặc dù những tồn tại này không có cách nào thoát khỏi cột Thanh Đồng, nhưng có thể điều khiển tất cả các pháp tắc trong hư không, bọn họ cường đại đến cùng cực, căn bản không một ai dám chống lại sự thống trị của bọn họ.”
“Sau đó, tất cả mọi người phát hiện...”
Trên mặt Người Khổng Lồ Nguyên Thủy lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Chúng ta có linh hồn.”
“Có linh hồn không phải chuyện tốt sao? Lẽ nào trước đây các ngươi không có linh hồn?” Cố Thanh Sơn khó hiểu nói.
“Trước khi cột Thanh Đồng xuất hiện, linh hồn và thể xác của chúng ta hợp lại làm một, chưa bao giờ chia lìa, cũng không có khái niệm chết, nếu bị hủy diệt thì cũng chỉ trở về hỗn độn mà thôi.”
“Thế nhưng sau khi cột Thanh Đồng xuất hiện, chúng ta đã bị chia ra làm hai, một nửa là thân thể, một nửa là linh hồn... Những kẻ bên trong cột Thanh Đồng có thể khống chế linh hồn của chúng ta!”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy chợt nhìn về phía Cố Thanh Sơn, điệu bộ cuồng loạn, nói: “Linh hồn có thể bị ăn! Nói cách khác, toàn bộ chúng sinh đều biến thành thức ăn... Ngươi hiểu được điều này kinh khủng đến nhường nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận