Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1523. Kết Thúc (1)


Đánh dấu
Toàn thân Lý Đại Tuấn đều là máu, đột nhiên cười ha hả: “Sứ đồ ngày tận thế nhà ngươi, là ngươi đã hại chết tất cả mọi người trong thành phố này!”
Hắn ta vừa cười vừa khóc, tiếp tục nói: “Trật Tự đã nói cho chúng ta biết, ngươi là mầm mống tai họa, sẽ mang lại kết cục còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế! Ngươi phải chết!”
Dạ Như Hi đứng bất động.
Sắc mặt của cô tái nhợt cực kỳ, cô nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn chống lại ngày tận thế, vẫn luôn đứng ở tuyến đầu. Tại sao lại muốn giết tôi? Dựa vào cái gì?”
Giọng nói của cô bỗng nhẹ hẫng mà khó đoán.
“Đừng giả bộ, tướng quân, lớp sương mù xám này của ngươi đã từng tạo ra cái gì, lẽ nào ngươi không nhớ rõ?”
Dạ Như Hi mím chặt môi, từ từ gục đầu xuống.
Lý Đại Tuấn nhìn cô chằm chằm, vô cùng tiếc nuối mà nói: “Dạ Như Hi, ngươi quá mạnh. Nếu không phải vì giết ngươi, sao liên minh lại sử dụng tên lửa hạt nhân?”
“Đáng tiếc, ngươi vẫn còn sống.”
Hắn ta nhìn Diệp Phi Ly, Cố Thanh Sơn cùng với Trương Anh Hào còn đang điều khiển đám giun trên tường.
Chính là ba người này.
Nếu như thời gian có thể đảo ngược, mình tuyệt đối không chiêu mộ bọn họ!
Đáng hận! Thật đáng hận!
Cố Thanh Sơn tiếp nhận lon nước mà Diệp Phi Ly ném tới, đưa tay giật nắp, một hơi uống sạch.
Hắn đã khôi phục không ít sức lực, bèn đứng lên nói với Dạ Như Hi: “Thời gian không còn nhiều, chất phóng xạ và bụi sẽ nhanh chóng rơi xuống, mà quái vật lại đang bao vây thành phố. Bây giờ chúng ta không còn đường trốn, phải nhanh chóng nghĩ cách.”
Dạ Như Hi đứng ngẩn ngơ ở đó, vẫn không hề nhúc nhích, thoạt nhìn như bị rút mất linh hồn.
Bên kia.
Tổng bộ Liên minh Nhân loại thế giới.
Những tinh anh cấp cao của nhân loại hội tụ lại với nhau.
“Tên lửa hạt nhân đã phát nổ trước một lúc, mầm mống tai họa kia vẫn còn sống.” Có người nói.
“Tôi cũng nhận được tin tức của Trật Tự, thật đáng tiếc, đại khái là như vậy.” Người còn lại nói.
Yên lặng.
Mọi người đều không hề lên tiếng.
Sau vài hơi thở, mới có người dò xét nói:
“Vậy... thực hiện kế họach tiếp theo?”
“Tán thành.”
“Không còn cách khác, đây là việc quan trọng hàng đầu của Trật Tự, tán thành.”
“Tán thành.”
“Đúng, nếu một quả tên lửa không được... Vậy phóng nhiều thêm mấy quả!”
“Toàn bộ phiếu thông qua, thực hiện đi.”
Ba phút sau.
“Liên đội phi hành Hồ Ly, đề nghị thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật.”
“Đã nhận được, đề nghị được phê chuẩn. Đường bay số ba, số bốn, số năm, số sáu, số chín đang được mở, vui lòng kiểm tra hệ thống động lực và hỏa lực dự trữ lần cuối.”
“Báo cáo, tất cả sẵn sàng.”
“Đã rõ, sau ba giây, các anh có thể cất cánh.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
“Xuất phát!”
Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ liên đội phi cơ bay ra khỏi căn cứ, bay về phía bầu trời xa.
Trong màn đêm.
Sáu chiếc phi cơ chiến đấu vội vã phi hành trên không trung.
Máy truyền tin đồng thời vang lên.
“Tút...”
“Hồ Ly số một, Hồ Ly số hai, hãy vòng lại theo hướng Đông Nam.”
“Hồ Ly số bốn, Hồ Ly số năm, các anh đến hướng Tây Bắc thành phố.”
“Hồ Ly số sáu, Hồ Ly số bảy, lượn vòng theo góc chéo, chuẩn bị nhận lệnh công kích.”
“Chú ý, hãy đợi mệnh lệnh cụ thể, lần công kích này sẽ phát động cùng một lúc.”
“Nhận được chỉ thị xin hãy hồi âm.”
Sáu người điều khiển đồng thanh nói: “Đã rõ!”
Chỉ thấy sáu chiếc phi cơ chiến đấu tản ra trên không trung, bay theo những phương hướng khác nhau.
Cùng lúc đó.
Trong thành phố bị bao vây.
Dưới hố.
Dạ Như Hi quan sát bốn phía.
Tất cả mọi người...
Những người vừa mới cùng nhau chiến đấu, giờ trên mặt lại lộ ra vẻ xa lạ.
“Tôi... chỉ muốn tận lực cứu vớt...”
Cô cật lực nói.
Lý Đại Tuấn nằm trên mặt đất, ánh mắt chăm chú nhìn vào hư không, đột nhiên lại nở nụ cười.
Khắp mặt mũi hắn ta đều là máu, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Dạ tướng quân, chỉ cần ngươi còn sống, bọn họ sẽ không chấm dứt oanh tạc nơi này. Nếu ngươi thật sự muốn cứu vớt thế giới này, ngươi hãy chết nhanh lên đi.”
Bốp!
Cố Thanh Sơn dùng kiếm đập một cái sau cổ hắn ta, làm cho hắn ta bất tỉnh.
Dạ Như Hi chậm rãi quay đầu, nhìn những chiến hữu kia của mình.
“Trương thượng giáo thấy thế nào?”
Giọng nói của cô rất bình thản.
Một nam sĩ quan nghe vậy, nét mặt lộ ra vẻ phức tạp.
“Như Hi, cô biết đấy...” Hắn ta cố gắng tìm từ, chậm rãi nói: “Thực ra tôi cũng là Trật Tự giả, bây giờ cô là nhiệm vị cao cấp nhất của tất cả mọi người. Cô, phải chết.”
“Thế nhưng tôi lại không giết được cô, cũng không muốn sống chết với cô. Cô mau đi đi.”
Vị sĩ quan này quay mặt đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Nếu cô ở lại đây, tất cả những người còn lại sẽ phải chết.”
Dạ Như Hi lâm vào trầm lặng.
Câu cuối cùng mới là câu nói quan trọng nhất.
Cô đột nhiên nhìn về phía ba người Cố Thanh Sơn, nói: “Tại sao vừa rồi các anh lại giúp tôi?”
Trương Anh Hào đang uống lon nước tăng lực, nghe vậy giơ lon nói: “Gặp chuyện bất bình.”
Diệp Phi Ly cũng đang uống, cùng giơ lon nói: “Rút đao tương trợ.”
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Phải đi nhanh lên, một lát nữa chất phóng xạ và bụi sẽ rơi xuống, có muốn chạy cũng khó.”
Nói xong, hắn cũng giơ lon nước lên, uống sạch.
Linh lực hồi phục rất nhanh.
Năng lực này của Diệp Phi Ly quả nhiên hết sức xuất sắc, thảo nào ngay cả Đại Ca cũng không muốn rời đi.
Dạ Như Hi nhìn ba người xa lạ trước mặt, lại nhìn những chiến hữu kia, dường như muốn ghi tạc hết cảnh tượng này vào trong đầu.
“Tôi đi đây, mọi người hãy bảo trọng.”
Cô khẽ nhún người một cái, thân hình bay thẳng lên trên, biến mất trong đám sương mù.
“Phi Ly, đuổi theo.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
Diệp Phi Ly túm lấy hai người, đôi cánh màu đỏ phía sau vụt mở ra, mang theo bọn họ bay đi.
...
“Vì sao các anh lại đi theo tôi?”
Dạ Như Hi đang bay vút phía trước, cũng không quay đầu lại mà hỏi.
Ba người Cố Thanh Sơn theo sát phía sau.
“Dạ tướng quân, cô có thực lực cường đại, chúng ta có thể phối hợp tạo thành một lực lượng chiến đấu tốt... Suy cho cùng, bọn tôi chỉ đơn giản là muốn sống sót, mong cô hiểu được.” Cố Thanh Sơn nói.
Sống sót.
Dạ Như Hi khẽ run, nhất thời không nói được gì nữa.
Đường phố.
Bốn người một mạch đi về phía trước.
Chỉ thấy khắp mặt đất đều cháy khét, thây phơi khắp nơi.
Từng đống phế tích bốc lửa tỏa khói, toàn bộ thế giới giống như vừa chìm trong biển lửa, cảnh tượng hệt như chốn địa ngục.
Ánh mắt Dạ Như Hi đảo qua những thi thể này.
Nàng giơ tay lên, lau khóe mắt.
“Đây đều là lỗi của tôi sao? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là sai sao?” Cô lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Không ngờ, để gạt bỏ Thần Hỗn Loạn còn chưa thức tỉnh này mà Trật Tự lại đành lòng làm ra một việc mang tính hủy diệt như vậy.
Việc này có gì khác ngày tận thế đâu?
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Không phải là cô sai, mà là loài người luôn phạm rất nhiều lỗi. Đây là chuyện từ xưa đến nay và sẽ tồn tại mãi mãi, cô đừng tự trách mình.”
Dạ Như Hi hỏi: “Chúng ta có thể chiến thắng lỗi lầm sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Rất khó. Bản chất con người là như vậy, không bao giờ kết thúc.”
Dạ Như Hi suy sụp: “Từ khi bắt đầu đã không thành công, chúng ta làm như vậy còn có ý nghĩa gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không liên quan đến chuyện thành không hay không, cho dù nghìn vạn lần tôi vẫn làm như vậy.”
Dạ Như Hi im lặng, bỗng nhiên cười một cách thê lương:
“Không ngờ người cuối cùng đồng hành với tôi, lại là người xa lạ.”
Cô tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân không còn quá nhanh.
Cố Thanh Sơn cảm nhận hướng gió một chút, nói: “Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chạy trốn. Chúng ta tiến về phía trước theo hướng vuông góc với gió để tránh lượng lớn chất phóng xạ bay xuống.”
Dạ Như Hi dừng lại.
Bốn người thay đổi phương hướng, tiếp tục đi về phía trước.
“Này, Thanh Sơn, tôi có một vấn đề nghĩ không thông.” Diệp Phi Ly nói.
“Nói.” Cố Thanh Sơn lên tiếng.
“Rõ ràng phát súng kia của Anh Hào đã bắn trúng tên lửa hạt nhân, lẽ ra lúc nó bị tổn hại thì không thể nào phát nổ... Trên phim ảnh đều diễn như vậy.”
“Thứ cậu xem trong phim ảnh đều là tên lửa hạt nhân trong trạng thái dự trữ.” Trương Anh Hào xen lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận