Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2240. Tận Thế Sợ Hãi! (1)


Đánh dấu

"Đừng có ngừng, bọn chúng đang nhìn ngươi đấy, tiếp tục đi." Tiếng nói của kiếm linh vang lên. Cố Thanh Sơn hiểu ý. Hắn đi dọc theo con đường lên dốc, đi đến lối vào phía cung điện. Giờ phút này, thực lực của hắn đã mất hết, ngay cả truyền âm cũng không làm được, nhưng chuôi kiếm linh Thần Kiếm Định Giới Lục Đạo này lại chủ động thành lập nên tâm linh cảm ứng cùng hắn. Kiếm linh —— Hình như đã cảm ứng được cái gì đó, nó nói nhanh: "Thì ra là Cung Điện Sợ Hãi, lấy sức mạnh của ngươi căn bản không có cách kháng cự nó —— tình hình hung hiểm đến cực điểm, ngươi sẽ bị chén sạch vào bất cứ lúc nào!" Vẻ mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, yên lặng hỏi: "Vậy ta nên làm gì? Từ từ, chuyện xảy ra hồi quá khứ ngươi có biết hay không?" Kiếm linh nói: "Không biết." "Ta nói hết những chuyện xảy ra gần đây cho cho ngươi biết được chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Không, không còn kịp rồi, " Kiếm linh hối hả nói tiếp: "Ngươi có thể cứu ra tất cả mảnh vỡ thân kiếm của ta, ta cũng sẽ giúp ngươi trước." Sa sa sa. Bốn phía tĩnh mịch tới cực điểm, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Cố Thanh Sơn. Trên đường không có một ai, không còn thứ gì kỳ quái xuất hiện chặn đường nữa. —— Khoảng cách cung điện đã không còn xa. Tiếng nói của kiếm linh càng gấp hơn: "Sức mạnh của ta gần như đã cạn kiệt, sẽ lập tức ngủ say lần nữa." "Cầm cái này đi." "Không ai có thể giúp ngươi, ta cũng chỉ có thể dồn hết một phần sức mạnh nhỏ nhoi —— Nếu như ngươi có thể sống sót trong Cung Điện Sợ Hãi, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại." Tiếng nói của kiếm linh im bặt đi. Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy trong tay có thêm một thứ gì đó lạnh căm căm. Hắn không cúi đầu đi, ngược lại sắc mặt bình tĩnh đi về phía trước, hình như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy. Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trong hư không: “Ngươi đã nhận được mảnh vỡ của Thần Kiếm Định Giới (một).” “Mảnh vỡ này ẩn chứa sức mạnh đặc thù: Ti Thần.” “Ti Thần: Ngươi có thể chết đi vào bất cứ lúc nào, thẳng đến khi ngươi muốn sống lại.” Cố Thanh Sơn khẽ rung động trong lòng. Năng lực như vậy. . . Tựa hồ mang theo một loại thâm ý nào đó. . . Hắn vừa đi vừa suy tư, sau đó nhanh chóng đến con đường gạch đá. Con đường tạo nên từ hai thành cung không hề dài, hắn nhanh chóng đi đến cuối đường, phía trước hiện ra một trang giấy không chừng trôi nổi. Cố Thanh Sơn đi đến để xem xét, chỉ thấy trên trang giấy viết: “Cung Điện Sợ Hãi.” “Người tiến vào cung điện này, một khi trong lòng sinh ra sợ hãi thì sẽ mất đi thân thể và linh hồn.” “Đặc biệt nói rõ: “ “Nếu như không có lý do chính đáng, ngươi không thể cự tuyệt bất cứ chuyện gì bên trong Cung Điện Sợ Hãi, nếu không thân thể cùng linh hồn của ngươi sẽ bị cung điện tịch thu.” Cố Thanh Sơn vừa xem hết, tờ giấy kia lập tức bốc cháy. —— Độ khó tăng lên rồi. Vốn chỉ là không thể cảm thấy sợ hãi, bây giờ lại có thêm một yêu cầu, đó là không thể cự tuyệt bất cứ chuyện gì, trừ phi có lý do chính đáng. Cố Thanh Sơn âm thầm trầm tư. Bỗng nhiên, cảnh tượng bốn phía biến đổi. Toàn bộ thế giới biến mất. Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang đứng ngay bên lề đường, phía sau là một nấm mồ cao cao gù lên. Có bốn con ngựa hài cốt lôi kéo toa xe dài lạch cạch chạy nhanh đến trước mặt hắn. Cửa xe mở ra. Một bộ xương khô cầm chiếc roi dài trong tay quay đầu, nhìn về phía Cố Thanh Sơn. "Lên xe đi, ta dẫn ngươi đi trên trấn." Bộ xương khô nói. Cố Thanh Sơn nhìn vào nó, lại nhìn phía sau của nó —— Sau lưng bộ xương khô có một đám bộ xương đang ngồi, những bộ xương này đồng loạt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn. Chỉ còn lại một cái ghế sắt là còn trống. Phía dưới chỗ ngồi là một đống lửa than, toàn bộ cái ghế sắt đã bị nung đến đỏ ửng. Trên ghế ngồi có cắm mấy mũi dao nhọn tràn đầy ánh xanh lè. Mấy con rắn đen thui có mọc cánh tựa như đám ruồi nhặng đang vây quanh chỗ ngồi mà bay múa qua lại. —— Nếu mà ngồi xuống chỗ này, căn bản đừng nghĩ sống. Cố Thanh Sơn trầm ngâm, muốn tìm một lý do chính đáng từ chối đối phương, bộ xương khô đánh xe kia lại lập tức mở miệng nói chuyện trước: "Chỉ có chuyến xe ngựa này được phép tiến vào trong trấn, nếu như ngươi bỏ lỡ chuyến xe này thì sẽ bị hắc ám cắn nuốt ở chỗ này." "Mau lên đây đi." Cố Thanh Sơn lập tức nói không ra lời. Chỉ thấy từng luồng hắc ám từ phương xa vọt tới, tựa như có thể bao phủ lấy khi vực này bất cứ lúc nào. —— Lại viện lý do chính đáng đến cỡ nào, cũng không lớn bằng mạng mình, đối phương đã phá hỏng tất cả đường lui của hắn. Vậy chẳng lẽ phải ngồi lên chỗ ngồi kia hay sao? Thế nhưng có lý do chính đáng gì để không lên xe? Không ngồi lên trên đó chứ? Cố Thanh Sơn im lặng một chớp mắt, sau đó rút trường cung từ phía sau lưng ra. "Ăn cướp đây." Miệng hắn phun ra ba chữ. Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trên trường cung vang lên một tiếng nổ như sét đánh. Hai tay Cố Thanh Sơn như tàn ảnh, chỉ dùng một chút sức thôi hắn đã bắn hết mũi tên trong bao đựng tên phía sau. Rầm rầm —— Bộ xương bị mũi tên đánh tan nát ngay tại chỗ. Cả xe bộ xương đều chết hết. Cố Thanh Sơn thở dài. Lúc này vừa mới tiến đến, bọn này đều yếu bèo, cho nên mới có thể đạt được hiệu quả này. Bây giờ thực lực của mình bị phong ấn, nếu như gặp phải kẻ mà mình đánh không lại, vậy làm sao bây giờ? Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy hắc ám dày đặc trên bầu trời càng ngày càng đến gần. Mà trong bóng tối kia hình như có cái gì đó đang không ngừng nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận