Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2325. Ra tay (2)


Đánh dấu

. . .
Mấy chục phút sau.
Tô Tuyết Nhi, Ma Chủ Huyết Hải, Điện Chủ Anh Linh và Cố Thanh Sơn cùng đứng trên boong thuyền chiến hạm vũ trụ khổng lồ.
Bốn người cùng nhìn về phía tấm màn sắt hắc ám ở phương xa.
"Đánh dấu." Cố Thanh Sơn nói.
Trên chiến hạm lập tức bắn ra một vệt ánh sáng, chiếu xạ lên một vùng khu vực của tấm màn sắt.
"Dồn hết toàn lực công kích chỗ đó sao?" Tô Tuyết Nhi dịu dàng hỏi.
"Đúng, muốn giải quyết tận thế này, nhất định phải đánh xuyên qua chỗ kia." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy còn chờ gì, chúng ta đồng loạt ra tay." Điện Chủ Anh Linh nói.
Mấy người đồng loạt bắt đầu chuẩn bị.
Tô Tuyết Nhi triệu hoán ra một hòm sắt cao bằng ba người, lấy ra từng một bộ phận từ bên trong, nhanh chóng lắp ráp thành một cự pháo sắt thép dạng cầm tay.
Ma Chủ Huyết Hải rút ra một thẻ bài lóe lên tia sáng chói mắt.
Điện Chủ Anh Linh thì lấy ra một cái nỏ máy móc tinh xảo màu xám đậm.
—— Nếu dồn hết toàn lực mà tấn công, mọi người dều lấy ra thủ đoạn có uy lực mạnh nhất.
"Tôi bắt đầu đếm, chuẩn bị." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhảy xuống từ chiến hạm vũ trụ, giữa chừng đã hóa thành người khổng lồ lôi điện, thả ga mà chạy về hướng tấm màn sắt hắc ám.
"Năm, "
"Bốn, "
"Ba —— "
Người khổng lồ chạy trên mặt đất, thuận tay cầm ra một thanh búa lớn lượn lờ ánh hào quang xanh biếc chói mắt từ hư không.
Hắn tăng nhanh tốc độ, bắt đầu bắn vọt!
"Hai, "
"Một, "
"Tấn công!"
Người khổng lồ gầm lớn một tiếng, vung búa lôi điện lên, dồn hết sức mình mà đánh vào tấm màn sắt hắc ám đó.
Cùng lúc đó, mấy đòn công kích hung ác vượt qua hắn, cùng lúc đánh vào tấm màn sắt.
Oanh ——
Trong tiếng chấn động kinh thiên động địa, tấm màn sắt hắc ám đã vỡ ra một vết nứt.
Người khổng lồ lôi điện điên cuồng chém mạnh vào vết nứt kia, rốt cuộc chặt ra một lỗ thủng.
Hắn xông vào, cái gì cũng mặc kệ, cứ chạy mãi vào sâu trong bóng tối, đột nhiên nhảy lên thật cao, bắt lấy viên bảo thạch tản ra khí tức hủy diệt kia.
Người khổng lồ dùng sức mà bóp.
Xoạt xoạt!
Bảo thạch vỡ vụn thành bụi, bị người khổng lồ hất lên một cái, sau đó phiên tán theo làn gió.
Bảo thạch hóa thành bột phấn, tỏa ra ánh sáng mông lung như sương trong bóng đêm.
Sức mạnh vô tận lóng lánh như kim cương đang sáng lên rực rỡ.
Những bột phấn này cứ nổi lơ lửng như vậy.
Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện trước mắt người khổng lồ lôi điện:
"Đã hấp thu xong tất cả sức mạnh của đám Người Chờ Đợi phe Hỗn Loạn."
"Còn thiếu một chút năng lượng, mới có thể giúp cho quyền năng tận thế sơ đẳng của ngươi, tức: Khủng Cụ Chi Chủ sinh ra tiến hóa."
"Nhanh chóng thu thập những bột phấn của bảo thạch hủy diệt này!"
"—— Chúng sẽ cung cấp một chút sức mạnh cuối cùng dành cho tiến hóa!"
Người khổng lồ lôi điện nhìn quét qua một lần.
"Sao lại không nói sớm chứ." Hắn bất mãn nói.
—— Mấy chục tên Người Chờ Đợi Hỗn Loạn, đều không thể khiến tận thế sinh ra tiến hóa?
Cũng không biết sau khi tận thế tiến hóa sẽ như thế nào nữa.
Được rồi, thu gom hết những bột phấn bảo thạch này thì sẽ biết đáp án mà thôi.
Người khổng lồ đưa tay đi gom những bột phấn bảo thạch nổi bồng bềnh giữa không trung kia.
Đột nhiên ——
Làn sương máu màu đỏ sẫm xuất hiện, trong nháy mắt đã chất đầy cả toàn bộ hư không.
Cái bóng mông lung khổng lồ nào đó ẩn giấu trong lớp sương máu đó, tiến đến gần mớ bột phấn bảo thạch kia ——
Tê ——
Nó hít thật sâu vào một hơi, lập tức hút tất cả bột phấn vào trong làn sương máu.
"A. . . Thật sự là món ngon….đã lâu không được nếm.. ."
Trong làn sương truyền đến tiếng lẩm bẩm của nó.
Người khổng lồ lôi điện cứng lại ngay tại chỗ.
Hắn tự nhiên đã hiểu, tiếng nói này rõ ràng chính là Chân Cổ Chi Ma, Người Quan Sát Vạn Giới.
"Này, không phải ngươi đi rồi sao?" người khổng lồ lôi điện khó chịu hỏi gặn.
"Giờ đi liền, giờ đi liền này."
Trong làn sương máu truyền đến tiếng vang ồm ồm, hình như có mấy phần chột dạ.
Gió lớn thổi tới, tất cả sương máu tản đi mất hút.
Theo sau đó là tấm màn sắt và bóng tối cũng hoàn toàn biến mất không còn.
Bốn phía đều đã khôi phục bình thường.
Bầu trời, mặt đất, tầng mây khôi phục dáng vẻ ban đầu, giống như một thế giới ban đêm bình thường vậy.
—— Xem ra lần này nó thật sự đã đi.
Người khổng lồ lôi điện đứng giữa nơi hoang dã, không khỏi có chút hối hận.
Hắn oán giận nói: "Này, ngươi biết rõ ta tìm cái tên ăn hàng đó đi ra, sao lại không sớm nhắc nhở ta chộp bảo thạch vào trong tay."
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ bật lên ngay: [Cái này không thể trách ta, vừa rồi đúng lúc ta mới hấp thu xong sức mạnh của đám Người Chờ Đợi bên Hỗn Loạn, phát giác sức mạnh không đủ, lúc đó mới nhắc nhở ngươi.]
Người khổng lồ lôi điện nhìn thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.
Muốn khiến cho tận thế sinh ra tiến hóa, chỉ sợ vẫn phải nghĩ biện pháp khác để hấp thu sức mạnh một lần nữa.
Từng lớp từng lớp lôi điện vỡ ra từ trên thân người khổng lồ, thân hình hắn mãnh liệt mà thu nhỏ lại.
Giải trừ biến thân.
Cố Thanh Sơn khôi phục dáng vẻ ban đầu của mình, vội vàng muốn quay người chạy về phía chiến hạm vũ trụ.
Hắn đột nhiên dừng bước.
Chẳng biết lúc nào, một cô gái tóc bạc sớm đã đứng sau lưng hắn không xa.
Cô mỉm cười, lẳng lặng nhìn hắn.
—— Trừ hắn ra, phảng phất như cô đã không còn nhìn thấy bất cứ cái gì khác.
Tô Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, em đã cứu anh." Cố Thanh Sơn nhìn vào cô, nói khẽ.
"Mà anh cũng đâu phải chưa từng cứu em? Chúng ta cần nói những này sao?" Tô Tuyết Nhi ngoẹo đầu, hoạt bát mà nói.
"Chúng ta đã quá lâu không gặp, cũng có quá nhiều lời đều chưa thể nói rõ, anh thì luôn nhớ một chuyện —— vì biến thành tận thế, em nhất định chịu đựng không ít đau khổ." Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa đi về phía cô.
Tô Tuyết Nhi cúi đầu xuống, giọng nói trở nên sa sút:
"Em hủy diệt rất nhiều thế giới, chuyện xảy ra lần trước em đã nói với anh rồi đó."
"Nhưng chúng ta chưa kịp nói hết —— Chuyện hủy diệt thế giới, diệt sạch chúng sinh này, đối với em mà nói nhất định rất khó." Cố Thanh Sơn nói.
"Anh hiểu cảm giác làm chuyện đó sao?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Anh hiểu em." Cố Thanh Sơn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận