Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1688. Thăm Dò (2)


Đánh dấu
Tiểu Điệp tháo tạp dề ra, nhận lấy đứa bé từ trong tay Cố Thanh Sơn, vệ sinh cho nó rồi lấy thêm cái tã mới, sau đó hát một bài hát ru, đung đưa nhẹ nhàng.
Đứa bé dần dần ngủ thiếp đi.
Cố Thanh Sơn khâm phục mà nói: "Những chuyện cần sự chuyên nghiệp như này vẫn cần người chuyên nghiệp tới xử lý mới được."
Tiểu Điệp trợn mắt nhìn hắn rồi đi vào trong phòng ngủ, đặt đứa bé này lên giường rồi đi ra ngoài.
"Ăn cơm rồi mới trở lại chứ?" Nàng hỏi Cố Thanh Sơn.
"Không được, đứa bé này gởi tạm tại chỗ của cô, ta còn phải trở lại đi làm nhiệm vụ cỡ lớn kia đã." Cố Thanh Sơn nói.
"Ừ, không sao, mà cậu phải cẩn thận hơn đấy, ta nghe nói nhiệm vụ kia có vấn đề rất lớn, rất nhiều nhân viên chiến đấu đều đã chết rồi." Tiểu Điệp nói.
"Ừm, ta sẽ cẩn thận hơn." Cố Thanh Sơn nói với vẻ cẩn thận.
Rồi cơ thể hắn lại bao phủ trong sương mù, sau đó từ từ biến mất trước mặt Tiểu Điệp.
Hắn rời khỏi nơi đây.
Tiểu Điệp không nấu cơm nữa, trở vào phòng ngủ, nhìn về phía đứa trẻ kia.
"Người ta cũng đi rồi, còn giả vờ nữa hả?" Tiểu Điệp nói.
Đứa trẻ kia bỗng nhiên mở mắt ra, cơ thể dần dần lớn lên, trở thành một cô gái rất xinh đẹp.
"Giường của cô thật sự là thoải mái." Cô gái kia khen.
"Nếu cô muốn ngủ thì hãy trở về phủ thành chủ mà ngủ, ngủ ở nhà ta làm cái gì." Tiểu Điệp khoanh tay, nói.
Cô gái kia xuống giường, rồi nói: "Được rồi, ta đi đây."
Rồi cô ta nhẹ nhàng mà trôi nổi đi.
Tiểu Điệp bỗng hỏi: "Cô đi theo làm gì vậy? Tại sao lại ở cùng với hắn?"
Cô gái kia trả lời: "Cô đề cử hắn với ta, mà biệt hiệu của hắn là do ta đặt, cho nên ta phải tự mình tới quan sát mới được."
"Kết quả như nào?" Tiểu Điệp hỏi.
Cô gái này không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ.
"Hiện tại xem ra vẫn được. Chờ tới khi chuyện kia bắt đầu, ta sẽ dành riêng cho Công hội Thích Khách một suất, để bọn họ đưa tới một thích khách cấp bậc Danh Hiệu tới tham dự, về phần 'Tội Ngục Long Vương' có thể có được cơ hội này hay không, còn phải dựa vào chính hắn."
Rồi cô gái này nói với giọng nghiêm túc: "Tiểu Điệp, cũng đừng nói chuyện này cho người khác nhé."
Nói xong, cô gái này biến mất.
Tiểu Điệp đứng lặng thật lâu.
"Thế mà lại tự mình đi quan sát, đúng là cẩn thận quá đáng mà..."
Tiểu Điệp lẩm bẩm.
...
Thế giới Rừng Cây U Ám.
Sương Mù Giáng Lâm.
Cố Thanh Sơn từ trong sương mù đi ra ngoài.
"Ngươi đưa đứa bé kia tới đâu rồi?" Quạ hỏi.
"Thành Hư Không." Cố Thanh Sơn nói.
"Lần này chúng ta có thể yên tâm mà chiến đấu rồi." Quạ cười nói.
"Đúng vậy, ta thấy đứa trẻ kia cũng không có vấn đề gì lớn." Cố Thanh Sơn nói.
Sau khi thăm dò, kể cả là ôm ngược lẫn dùng kiếm uy hiếp thì đứa bé kia vẫn chỉ là một đứa bé.
Thậm chí khi chiến đấu, Cố Thanh Sơn bế đứa trẻ, lúc nào cũng có thể bị ám sát và hại chết mà đứa bé kia vẫn không có hành động nào cả.
Mà sau khi Tiểu Điệp bế lấy nó thì cũng gật đầu về phía mình, ra hiệu không có vấn đề gì.
Tạm thời có thể yên tâm.
Hai người nhìn tới xung quanh.
Nơi này đều là nơi đổ nát.
Thành Lam Sơn đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Mặc dù nhiệm vụ bảo họ rời khỏi nơi đây, thế nhưng hai người đều cảm thấy không cam tâm.
"Thủ đô của Rừng Cây U Ám là nơi tập trung của rất nhiều chủng tộc, thực lực rất mạnh mẽ, lại có rất nhiều nhân viên chiến đấu của các thế lực hỗ trợ, ta thật không hiểu tại sao nó lại bị công phá nhanh như vậy." Quạ suy tư rồi nói.
"Hay chúng ta tới xem thử?" Cố Thanh Sơn đề nghị.
Hắn cũng cảm thấy rất là khó hiểu.
Quạ suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi thôi, có thể sẽ..."
"Xuỵt!" Cố Thanh Sơn vội vàng ra hiệu cho Quạ không nên nói nữa.
"Làm sao vậy?" Quạ cảm thấy không hiểu.
"Miệng quạ đen của ngươi nói rất dễ trở thành sự thật, cho nên ngươi đừng nói thì tốt hơn." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ lắc đầu: "Ta đã từng chuyên môn tới cơ quan đo lường để kiểm tra rồi, ta cũng không có năng lực tương tự với ngôn linh, cũng không có thuật pháp hệ vận mệnh, cho nên mọi thứ này đều là trùng hợp."
"Trùng hợp sao?" Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy, trùng hợp..." Quạ cười cười: "Ví dụ như hiện tại ta nói là, chúng ta sẽ bị vô số quái vật bao vây, ngay lập tức."
Cố Thanh Sơn rút Thiên Địa song kiếm ra, quan sát khắp nơi với vẻ hồi hộp.
Thế nhưng xung quanh đều im ắng.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Không có bất kỳ tiếng động nào cả.
"Thấy chưa, trùng hợp chỉ có ngẫu nhiên mới xuất hiện thôi, cũng không phải là năng lực của ta." Quạ nhún vai, nói.
Cố Thanh Sơn thở phào rồi nói: "Như vậy cũng tốt, chúng ta tới thủ đô quan sát đi, xem xem có được tin tình báo nào mới hay không."
"Đi thôi!"
Hai người bay lên trời, bay nhanh về hướng thủ đô.
Bọn họ dùng toàn lực bay đi, cuối cùng cũng tới được thủ đô sau mười lăm phút.
Hai người hạ xuống.
Nơi này cũng là một đống đổ nát hoang tàn.
Toàn bộ thủ đô đều bị tận thế hủy hoại hoàn toàn.
Thế nhưng khác biệt với thành Lam Sơn đó là xác chết tại nơi này cũng không nhiều, mà phần lớn đều là của nhân viên chiến đấu cao cấp.
Những bình dân của thế giới này đều được chuyển tới Tinh Vực U Ám.
Cố Thanh Sơn thả thần niệm của mình ra, điều tra toàn thành, mong muốn tìm ra một vài dấu vết để lại.
"Có một cái xác, chúng ta phải tới quan sát." Cố Thanh Sơn nói.
"Được." Quạ nói.
Hai người bay đi, rồi đi đến trước một cái xác.
"Tôi biết hắn ta, hắn ta chính là người giữ kho của thư viện Hư Không." Quạ nói nhỏ.
Thư viện Hư Không là một thế lực khá mạnh tại thành Hư Không, chuyên môn tìm hiểu và thu thập tri thức, cũng cùng loại với Hiệp hội người bảo vệ Tháp Cao của chín trăm triệu tầng thế giới.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đẩy tay của cái xác này ra, từ đó lấy ra một chiếc lá cây.
"Lá cây của Thánh thụ tri thức rất khó có thể mục nát, hãy nhìn xem phía trên ghi lại cái gì." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn qua lá cây, đọc nhỏ:
"Những quái vật này đều là những giống loài đã tuyệt chủng, theo lý thuyết thì tuyệt đối sẽ không..."
Trên lá cây cũng chỉ có những chữ này, mà chữ viết lại là chữ viết ngoáy, có vẻ như người này viết những chữ này trong tình hình cực kỳ khẩn cấp.
Còn chưa viết xong, hắn ta đã chết rồi.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía cái xác, trên mặt của cái xác vẫn còn sự kinh hãi cùng khó tin.
Giống như là trước khi chết, hắn ta vẫn ở vào một trạng thái khiếp sợ nào đó.
Giống loài đã tuyệt chủng...
Cố Thanh Sơn và Quạ đều trầm tư.
Quạ nói: "Nếu như theo mạch suy nghĩ này thì khi trước, chiến sĩ và pháp sư mà chúng ta gặp phải cũng tới từ một nền văn minh đã bị hủy diệt rồi."
"Vậy còn người khổng lồ kia thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta cũng chỉ biết một vài tin tức vụn vặt mà thôi, loại kiến thức như này phải đi tới thư viện Hư Không mới có thể kiểm tra được." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn thở dài: "Không được, có rất nhiều khả năng xảy ra, chúng ta cần càng nhiều tình báo hơn nữa."
Quạ nói: "Điều này dễ thôi, chúng ta hãy đi tới Tinh Vực U Ám, tập hợp với những người khác, cùng trao đổi tin tức tình báo với bọn họ."
"Chúng ta còn cách điểm truyền tống bao xa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Quạ chỉ tới một phương hướng rồi nói: "Ở ngoài thành còn thừa lại một điểm truyền tống tự hủy, có thể giúp truyền tống chúng ta một khoảng cách ngắn, cho dù tận thế xuất hiện thì cũng không sợ."
Uỳnh!
Mặt đất chấn động.
Bão cát nổi lên.
Cát vàng che phủ trời đất, bao phủ mọi vật vào bên trong.
Trời đất trở nên u ám.
Trong cát vàng vô tận, vô số quái vật liên tục xuất hiện.
Phóng tầm mắt nhìn qua, quái vật vô tận không có điểm cuối, hầu như bao phủ toàn bộ thành phố, ngay cả khu vực hoang dã phía ngoài thành cũng đều là quái vật.
Bọn chúng yên lặng bao vây Cố Thanh Sơn và Quạ vào bên trong.
Cố Thanh Sơn và Quạ ngây như phỗng.
Nhiều quái vật như vậy, hoàn toàn không thể ngăn cản mà.
"Quạ." Cố Thanh Sơn nói.
"Hả?" Quạ vẫn đang nhanh chóng đánh giá số lượng quái vật khổng lồ xung quanh.
"Ta đề nghị ngươi hãy đi kiểm tra năng lực ngôn linh của mình một lần nữa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận