Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2980. Một đao max cấp



Cuối con đường.
Không biết lúc nào, có một bóng người xuất hiện.
Toàn thân hắn ta được bao phủ trong sương mù đen, chỉ có khuôn mặt là biểu hiện thành từng đám bụi sao biến ảo khó lường.
Bóng người lướt tới giữa sân, nói: "Ta theo sự kêu gọi của ngươi mà tới, lại không nghĩ rằng ngươi tìm được chỉ là một cỗ máy sắt thép, cũng không phải là bản thân hắn ta."
Người đàn ông kia nói: "Tạm thời bảo vệ ta, chờ ta thu hoạch được lực lượng hủy diệt, khôi phục thực lực... đó là lời cầu xin chính thức của ta."
"Ngươi thua?" Bóng người lộ ra vẻ khinh thường, hỏi nhỏ.
"Hắn ta đánh lén chân thân của ta ở trong hỗn độn... Dị Đoan, ta hi vọng ngươi bảo vệ ta, đổi lại thì trong tương lai ta sẽ trở thành người hầu của ngươi." Người đàn ông kia nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, bóng người kia mới nghiêm túc hơn, trầm ngâm nói: "Thật sự là đáng thương, thôi được rồi, ta sẽ..."
"Ha ha ha ha! Các ngươi thật sự là quá ngu, đặc biệt là ngươi, Dị Đoan!"
Chiến Thiên Sứ bỗng nhiên cười một cách điên cuồng, cũng át đi giọng nói của bóng người kia.
"Muốn chết." Bóng người nhìn chằm chằm vào hắn.
Rầm...
Thân thể Chiến Thiên Sứ bị một lực lượng vô hình phá vỡ, hóa thành từng linh kiện rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ cơ thể của robot chỉ còn gần một nửa là không bị phá vỡ, kiên trì đứng vững không để cho bản thân ngã xuống, phát ra những tiếng vang hỗn loạn.
Bóng người kia nói nhỏ: "Chẳng mấy chốc ta sẽ tìm tới ngươi, sau đó giết ngươi, Cố Thanh Sơn."
Giọng nói châm chọc từ trong robot truyền ra:
"Nói ngươi ngu ngươi còn không tin... Chôn Vùi đã bị ta hủy diệt... ngươi có thể đoán xem, chân thân của ngươi có thể sống sót trong bao lâu?"
Bản thể của Chôn Vùi, là bị Cố Thanh Sơn trong tương lai giết chết, nói cách khác, giờ phút này hắn đang tìm...
Bóng người cứng lại, hét lên tức giận: "Mẹ nó!"
Nó biến mất, chẳng biết đi đâu.
Trên đường phố, chỉ còn lại Chôn Vùi vẫn ở nơi đó.
Robot quát khẽ: "Chính là thời điểm này, Tô An!"
Trên bầu trời, từng luồng sáng chỉ chớp mắt đã bay tới.
Trên đường bay, bọn chúng tản ra bốn phía, cùng phát ra một tần số chấn động giống nhau.
Vù vù...
Dịch chuyển không gian cỡ lớn, khởi động!
Ngay sau đó, người này biến mất tại chỗ.
...
Liên Bang.
Vùng ngoại thành của thủ đô.
Hư không hơi run run, người kia hiện lên.
Gã ta chỉ nghe được một câu.
"Đừng nhúc nhích."
Cảm giác đau đớn xuất hiện, gã ta chỉ thấy mình đang bị một thanh kiếm đóng vào một vườn rau đầy bùn đất.
Gã ta đau tới mức khó tả, hét lớn: "Thứ này là kiếm gì? Tại sao vào thời điểm này, ngươi vẫn có được thanh kiếm loại này?"
Cố Thanh Sơn cúi nhìn gã, nói: "Nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của ta thì có thể sống, nếu không tính mạng của ngươi ta sẽ không đảm bảo ngươi có thể giữ được."
Gã ta cảm nhận được lực lượng trên thanh kiếm, nhịn lại sự đau đớn mà hỏi: "Ngươi hỏi đi... muốn biết cái gì cũng được, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Thành giao." Cố Thanh Sơn nói.
Trường kiếm được rút ra, ngay sau đó, một đoạn đao xương sắc bén bổ đôi sọ đầu của gã ta, chém gã ta thành hai nửa.
Diệp Phi Ly.
Cậu ta lại biến đao xương thật dài kia trở thành cánh tay bình thường, nói: "Anh đã nói với gã ta rằng... nếu nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, thì gã ta có thể sống."
"Đúng là tôi đã nói vậy, thế nhưng tôi vẫn chưa hỏi gã ta câu nào." Cố Thanh Sơn nhún vai, nói.
"Cho nên gã ta chết?"
"Đúng."
Diệp Phi Ly nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn không hiểu lắm, hỏi:
"Anh mạnh như vậy, có được sự hỗ trợ của Nữ Thần Công Chính Cố Tô An nữa, thậm chí còn có công chúa Anna và tên sát thủ kia, tại sao anh còn phải đợi cái tên này yên tâm trước rồi mới để tôi giết chết gã?"
Cố Thanh Sơn nói với vẻ nghiêm túc: "Nhớ kỹ một câu nói này... từ hôm nay trở đi, đối mặt cậu đều là tồn tại không phải người, mãi mãi cậu cũng không biết bọn chúng có chuẩn bị gì phía sau hay không, cho nên coi như bọn chúng chết rồi cũng không thể chủ quan... Chủ quan chẳng khác nào đưa mình vào trong quan tài."
Diệp Phi Ly ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Mặc dù là cẩn thận quá mức, thế nhưng ý của anh tôi hiểu..."
Lúc này Cố Thanh Sơn lại cười cười, hỏi: "Cảm giác của một đao max cấp như thế nào?"
Diệp Phi Ly giật mình.
Bỗng nhiên, trên người cậu ta bùng lên một luồng sáng máu đậm đặc.
Uy áp khủng bố hóa thành gió lốc phóng lên tận trời.
"A a a a a a... thứ ta giết vừa rồi là thứ gì?"
Diệp Phi Ly quỳ trên mặt đất, vừa thở dốc vừa nói.
Đôi mắt của cậu ta tản ra từng luồng sáng máu.
"Là tồn tại không phải người... được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chú tâm đột phá đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Luồng lực lượng này trước nay chưa từng có, có vẻ như... thật sự... sẽ max cấp." Diệp Phi Ly lẩm bẩm.
"Max cấp thì sao chứ, chớ tự mãn, còn có kẻ địch mạnh hơn nhiều." Cố Thanh Sơn nói.
"Chương mới, phiên bản hoàn toàn mới... ta hiểu." Diệp Phi Ly cũng hiểu.
Từng luồng sương đỏ từ hư không xuất hiện, tạo thành một cái kén hình bầu dục, hoàn toàn bao phủ Diệp Phi Ly vào bên trong.
Cố Tô An không nhịn được, hỏi: "Các hạ, tại sao ngài không hấp thu lực lượng của Chôn Vùi? Các hạ sắp đột phá Luyện Khí kỳ, thu hoạch được thần thông đó!"
"Cho cậu ta đi, cậu ta có mức độ phát triển là vô hạn, vừa lúc có thể ngăn cản một vài tận thế tới thế giới này, với lại nếu như tôi vẫn đang ở Bách Hoa điện, sư tôn lại phát hiện chỉ trong nháy mắt tôi biến thành một tu sĩ trúc cơ, sẽ không thể nói dối lừa gạt được." Cố Thanh Sơn nói.
Cố Tô An không nói tiếp.
Một màn ánh sáng xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Trương Anh Hào mang theo thủ hạ của mình, ở bên trong thành phố của đế quốc Phục Hi, đang tiến hành xử lý những việc hậu chiến đấu.
Bọn họ xóa đi mọi dấu vết chiến đấu, bảo đảm những chuyện đã diễn ra nơi đó không bị bất cứ kẻ nào biết.
Cũng không lâu lắm, Trương Anh Hào nói lớn: "Tập hợp, rút lui!"
Tất cả sát thủ đều rút lui, đứng cạnh Trương Anh Hào.
Dịch chuyển không gian bắt đầu.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều được dịch chuyển rời khỏi nơi đây.
Về phần Anna...
Cô đã chủ động tiến công, đang săn giết quỷ giết người và quỷ ăn người đã phát triển, thậm chí săn giết những quái vật lợi hại hơn mới xuất hiện.
Cố Thanh Sơn nhìn màn sáng, chợt nhớ một chuyện.
"Tô An, chúng ta đi tới Thánh quốc."
"Các hạ muốn tới nơi nào Thánh quốc?"
"Thánh thành, hoàng cung... ngay lập tức."
Nếu như mọi chuyện trong Thánh quốc không thay đổi, vào thời điểm này, Giáo tông đang định dẫn người ám sát Hoàng đế.
"Các hạ, hoàng cung đề phòng rất sâm nghiêm, điểm dừng chân duy nhất của chúng ta chính là hậu hoa viên hoàng cung."
"Đi!"
Vù vù...
Nồi cơm điện lại bắt đầu run run.
Nó mang theo Cố Thanh Sơn biến mất khỏi nơi đây, xuất hiện trong hậu hoa viên của hoàng cung Thánh quốc.
Nơi này bị từng lớp sương mù bao phủ.
Hết chương 2980.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2981
Bạn cần đăng nhập để bình luận