Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1848. Người Giết Quỷ Đỏ Là Ai? (2)


Đánh dấu
Nàng ta giật mình một giây, sau đó mới phản ứng được.
Mình đã hấp thu tất cả sức mạnh của Mạc.
Hiện tại đã không thể nào phóng ra năng lực thuộc về Quỷ Đỏ kia nữa.
“Hừ, ngươi cho là mình có thể trốn?”
Reneedol chắp hai tay lại, thì thầm: “Địa, Thủy, Hỏa, Phong, tất cả những Chúa tể Pháp Tắc là bằng hữu với Ánh Sáng, ta cần sự trợ giúp của các ngươi, tìm kiếm người mà ta vừa tranh đấu.”
Xung quanh nàng ta, từng vầng hào quang sặc sỡ lần lượt xuất hiện.
Những vầng hào quang soi sáng khắp nơi, giao chiếu với nhau, tựa như trao đổi gì đó rồi cuối cùng đồng loạt biến mất.
Một giọng nói vang lên trong không trung.
“Người ký kết khế ước với Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng, kẻ mà ngươi tìm kiếm đã chết.”
Reneedol ngây người.
Đã chết?
Mới vừa rồi còn đang chiến đấu, sao lại...
Âm thanh kia tiếp tục vang lên: “Thi thể của hắn ở một nơi cách đây bảy trăm dặm về phía nam, sau một tảng đá.”
“Ta đi xem thế nào!”
Reneedol lập tức nói.
Thân hình nàng ta phóng lên cao, bay nhanh về phía nam.
Không bao lâu sau.
Nàng ta đáp xuống, đứng bên cạnh một tảng đá.
Trên mặt đất quả nhiên có một bộ thi thể, cùng với một chiếc mặt nạ vỡ vụn.
Reneedol nhìn kỹ thi thể kia, soi xét tỉ mỉ hồi lâu.
Người này tuy không mang mặt nạ, nhưng thân hình này vừa nhìn là biết đúng là Quỷ Đỏ!
Nhưng khuôn mặt của hắn...
Nàng ta có ấn tượng.
Đây là một tên thủ hạ của pháp sư Rodri.
Trước đây khi pháp tắc không còn hưởng ứng chúng sinh, mình từng yêu cầu Rodri phái người đi giết đám người Mạc.
Người này là một trong những người bị phái đi!
Reneedol đứng yên tại chỗ một lúc.
“Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí?”
Nàng yên lặng suy nghĩ.
Quỷ Đỏ chưa chết, chỉ là hắn phát động chiêu thức đó để giả dạng thành người này.
Nói như vậy, mình căn bản không biết rốt cuộc Quỷ Đỏ có hình dạng thế nào.
Tâm tư Reneedol chuyển động, lại phát hiện thêm càng nhiều điểm đáng ngờ.
Kỳ quái...
Các Chúa tể Pháp Tắc nói đây là Quỷ Đỏ.
Nhưng mình từng thu được năng lực của hắn, biết rất rõ, đây chỉ là một loại chiêu thức biến thành người khác.
Chiêu thức này của Quỷ Đỏ, ngay cả các Chúa tể Pháp Tắc cũng không thể phân biệt thật giả?
Nói cách khác, kiếm khách thứ bảy thiên hạ có thể lừa gặt Chúa tể Pháp Tắc?
Không đúng.
Thứ bảy thiên hạ... không có năng lực mạnh như vậy!
Nếu như các Chúa tể Pháp Tắc không sai, vậy người này chính là Quỷ Đỏ!
Hắn ngụy trang thành thủ hạ của pháp sư Rodri, nhất định phải có mưu đồ nào đó, sự xuất hiện của mình đã cản trở mưu đồ của hắn.
Cho nên Quỷ Đỏ mới gây khó dễ với mình?
Vậy thì, ai đã giết Quỷ Đỏ?
Reneedol bỗng nhiên có cảm giác gì đó, liền xoay người nhìn tảng đá.
Chỉ thấy trên tảng đá có khắc vài chữ:
“Người giết Quỷ Đỏ, là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, Ma La Thiên Vương.”
Kiếm khí nhàn nhạt từ tảng đá lan ra, tựa như đang nhắc nhở nàng ta chú ý kiểm tra.
Reneedol nhìn thi thể, lại nhìn dòng chữ trên tảng đá.
“Đây... Rốt cuộc...”
Reneedol thì thầm, chỉ cảm thấy đầu đau đến mức muốn nổ tung.
Nàng ta sững người nhìn thi thể một lúc.
Bên kia.
Cố Thanh Sơn giải trừ pháp tắc Chúng Sinh Đồng Điệu, sau đó đi vào một khu rừng cây mọc thưa thớt.
Trên tay trái của hắn vẫn chỉ có một con rắn cạp nong như trước.
“Phải nắm bắt thời gian... Không thì lát nữa tất cả mọi người sẽ đói bụng.”
Cố Thanh Sơn thì thầm, treo rắn lên cành cây, tiện tay lấy ra một cây cung.
Trường cung rung lên, mũi tên bén nhọn bay ra ngoài hơn một ngàn thước, bắn trúng đầu một con báo.
Rắn cạp nong treo trên cành cây vừa định di chuyển, lại bị Cố Thanh Sơn lôi trở về, một lần nữa bị bóp bất tỉnh.
Hắn cầm con rắn trong tay, nhanh chóng đi tới chỗ con báo.
“Chúa tể Pháp tắc Tử Vong vĩ đại, ta có chuyện muốn cầu xin ngài.”
Cố Thanh Sơn vừa đi vừa nói chuyện.
Bên cạnh người hắn, một ngọn lửa đen bùng lên.
Cố Thanh Sơn liền nói: “À... Là thế này, ngài và ta có ký kết khế ước, cho nên ngài mới có thể thấy được mọi việc ta làm. Ngài có thể nào đừng nói cho các Chúa tể Pháp Tắc khác ta vừa làm cái gì được không?”
Dòng chữ nhỏ màu đen xuất hiện:
[Ta và những tồn tại pháp tắc khác không thân, chúng nó e sợ ta.]
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, lại nói: “Còn một việc nữa... Reneedol kia là kẻ địch của ta, nàng ta mang trong mình lực lượng vận mệnh, ta không muốn nàng ta lại sử dụng năng lực của ta lần nữa... Ngài có thể giúp ta được không?”
Dòng chữ nhỏ màu lửa đen dừng một hồi, biến hóa thành một câu mới:
[Ngươi phụng dưỡng ta, ta ban tặng sức mạnh cho ngươi, đây là nội dung khế ước. Trừ cái đó ra, ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi.]
Cố Thanh Sơn giật mình.
Cũng phải.
Sao người ta lại phải giúp mình?
Cố Thanh Sơn suy tư một hồi.
Sinh mệnh pháp tắc hệ Tử Vong.
Hắn nhớ tới Anna.
Lại liên tưởng tới con chó kia.
Nó được gọi là chó thần, vậy mà lại vì mấy hầm rượu mà đồng ý lời thỉnh cầu bảo vệ cho Anna.
“Phải chăng tồn tại hệ Tử Vong đều thích uống rượu?” Cố Thanh Sơn nghĩ thầm.
Mặc dù điều này nghe có vẻ hoang đường, nhưng bây giờ hắn không quan tâm được nhiều như vậy.
Có Chúa tể Pháp Tắc hỗ trợ thì chuyện của mình mới dễ giải quyết.
Cố Thanh Sơn mở túi trữ vật ra tìm kiếm, lấy ra một ít điểm tâm quý hiếm mà trước đó Tần Tiểu Lâu đã làm.
“Ngài xem, đây là một phần lễ vật ta dâng lên cho ngài, cũng là một chút tâm ý của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Nghe vậy, ngọn lửa màu đen hóa thành một hàng chữ:
[Ta cần sức mạnh hấp thu được từ trong cái chết của chúng sinh, không cần thức ăn phàm tục.]
“Thế nhưng mấy thứ này mùi vị cũng được, ngài có thể nếm thử.” Cố Thanh Sơn bưng mấy đĩa lên, thành khẩn nói.
Không khí yên lặng một giây.
Mấy miếng bánh trong đĩa biến mất.
Một lát sau, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không trung, còn kèm theo một ngọn lửa nhỏ màu đen.
Sinh mệnh pháp tắc tuy được thừa hưởng một phần ý chí và quyền lợi của thế giới, nhưng dù sao cũng là hình thái sinh mạng.
Rất nhanh, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Ăn không ngon, sau này đừng cho ta mấy thứ này.]
“Ngài ăn không quen? Ngại quá, là ta quá đường đột.” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Nhưng nếu Chúa tể Pháp tắc Tử Vong có thể ăn, vậy thì cũng có thể uống.
Cố Thanh Sơn lấy ra một bình rượu mạnh ướp lạnh.
Thực ra bình rượu này mới là món chính.
Cố Thanh Sơn rót đầy hai chén rượu, lấy một chén trong đó đưa tới trước mặt ngọn lửa đen.
“Để ăn mừng chúng ta đạt được khế ước, ta mang bình bảo vật trân quý này dâng lên ngài.” Cố Thanh Sơn nói.
Chén rượu bất động.
Một dòng chữ màu đen xuất hiện:
[Đây là cái gì?]
Cố Thanh Sơn cả kinh.
Vị Chúa tể Pháp Tắc này chưa từng thấy rượu?
Lần này mình đoán sai rồi.
Nhưng việc đến nước này, Cố Thanh Sơn dứt khoát coi ngựa chết thành ngựa sống, nhắm mắt nói:
“Cái này không giống đồ ăn, cái này rất tuyệt.”
Đợi qua hai hơi thở.
Trong ly, mặt nước giảm xuống một chút.
Sau đó ngọn lửa hắc ám vây quanh chén rượu kia.
Chén rượu lập tức cạn sạch.
Cố Thanh Sơn nhướng mày.
Ồ?
Chưa từng uống?
Cái này gọi là chưa từng uống?
Xem ra Chúa tể Pháp tắc Tử Vong không bài xích mùi rượu...
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
Dòng chữ màu đen xuất hiện trước mặt hắn:
[Cái này mùi vị cũng được, cho ta thêm một chút. Về chuyện mà ngươi nói, lát nữa chúng ta cùng nhau bàn bạc.]
Cố Thanh Sơn vui mừng khôn xiết, lấy cả bình rượu ra.
Bình rượu cùng với ngọn lửa đen lập tức biến mất, chẳng biết đi đâu.
Đối phương đi rồi.
Hình như...
Có vẻ không đáng tin...
Thôi bỏ đi, từ chuyện uống rượu này có thể nhìn ra, tồn tại pháp tắc Tử Vong quả nhiên là ăn ý với mình.
Cố Thanh Sơn nghĩ thầm.
Bên kia.
Reneedol đã về lại nơi đóng quân.
Atley, Thất Nhược, Xích Hộc đều cảm thấy xấu hổ.
Trong cuộc chiến ban nãy, bọn họ bị một thanh kiếm làm cho tay chân túng túng, không giúp được gì cho Reneedol.
Nếu không nhờ cuối cùng Reneedol hấp thu sức mạnh của Mạc, sợ rằng diễn biến sự việc khó mà lường trước.
“Đuổi kịp tên kiếm khách kia không?” Mạc nằm trên mặt đất, hỏi.
“Không.” Reneedol nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận