Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1565. Không Phải Con Người


Đánh dấu
Thằng nhóc này, vừa nói dăm ba câu liền hoàn thành việc mà phe tộc trưởng cố gắng muốn làm, phá hủy rất nhiều mưu tính từ lâu tới nay của các phe khác.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn ôm quyền một cái, cất cao giọng nói: “Thuộc hạ không muốn gì khác, chỉ một lòng muốn gia nhập lưu phái, dốc sức cống hiến cho bộ tộc.”
Đây là điểm quan trọng nhất.
Cố Thanh Sơn cũng vì thế mà cân nhắc rất lâu.
Có thể được chọn làm thường tùy cho thiếu chủ, thân phận nhất định đã trải qua vô số lần kiểm nghiệm, khẳng định không có vấn đề.
Thứ mà Cố Thanh Sơn đang mưu tính cũng chính là thân phận không khiến cho người khác hoài nghi và chịu được sự điều tra này.
Chỉ có lai lịch thân phận trong sạch rồi từ từ trở nên mạnh mẽ thì mới dần dần đạt được sự tín nhiệm của các đại nhân vật và các thế lực khắp nơi trong thế giới này, đi vào cấp cao của thế giới, thâm nhập tra xét bí mật của thế giới và biết thêm nhiều thông tin.
Kỳ thực, ngay cả Trương thiếu chủ cũng chỉ biết về thế giới này một cách nửa vời.
Ở thế giới này, nếu thực lực không đạt tới một trình độ nhất định thì không được phép biết quá nhiều bí mật.
Thật ra quy tắc như vậy chính là một hình thức bảo vệ.
Cho nên Cố Thanh Sơn cân nhắc hồi lâu, bước đầu tiên chính là gia nhập lưu phái.
Tộc trưởng Phi Vũ nghe xong thì bật cười.
“Thì ra là một chàng trai tốt, nhưng sau khi gia nhập lưu phái thường phải trải qua quá trình vào sinh ra tử... giống như thiếu chủ của ngươi vậy, ngươi không sợ chết sao?”
“Sợ, nhưng thuộc hạ mong muốn dốc sức vì tông tộc, đây là nguyện vọng cả đời của thuộc hạ.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây là đáp án tiêu chuẩn.
Trong trường hợp như hiện tại, loại đáp án vừa chính thức vừa tiêu chuẩn này mới thực sự có tác dụng.
Cũng không thể nói Lý Tam ta ngay cả một cái tên cũng không có, chỉ khi gia nhập lưu phái mới có được một cái tên.
Làm nô bộc cũng có thể học được một vài điều từ lưu phái, nhưng cũng chỉ có thể học một chút, coi như dùng để phòng thân.
Nếu muốn tu luyện sâu hơn, thu được sức mạnh cường đại hơn, xin lỗi, không thể nào.
Tộc trưởng nghe xong, hơi đắn đo mới nói: “Ngươi là người từng trải qua chiến trường, tận mắt chứng kiến ác quỷ và quái vật chém giết, bản thân cũng từng tham chiến, thực thích hợp gia nhập lưu phái. Thôi được, trước đây ngươi từng học cái gì?”
“Học một chút về cung tiễn và luyện quyền.”
“Người đâu, đưa Lý Tam xuống dưới, đến tháp Phi Vũ Thông Thiên.”
“Rõ.”
Một người khác có vẻ như là quản gia đứng lên, ra hiệu bảo Cố Thanh Sơn đi cùng mình.
Cố Thanh Sơn cảm tạ Tộc trưởng, lúc này mới theo quản gia đi ra ngoài.
Lúc hắn sắp ra khỏi cửa, phía sau truyền đến tiếng nói của Tộc trưởng:
“Hiện tại, chúng ta nên nói cho thật rõ, rốt cuộc là ai ở đằng sau giở trò, mê hoặc con trai ta ra chiến trường?”
“Các vị, mọi người không có gì để nói sao?”
“Nếu như hiện tại không nói, chờ ta điều tra ra thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Sát ý bạo ngược từ trên người Tộc trưởng phát ra, tràn ngập khắp nơi.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cố Thanh Sơn và quản gia nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Không cần đối mặt với cơn giận lôi đình của Tộc trưởng cùng với mưa rền gió dữ liên tục, thật sự là một chuyện đáng để ăn mừng.
Lúc này đây, Cố Thanh Sơn không phải đang diễn.
Thân là một tu sĩ tu hành đạt đến cảnh giới Tu Di Sơn Chủ, thực lực của tất cả mọi người có mặt trong đó, kể cả Tộc trưởng, đều không bằng hắn.
Nhưng trong lòng hắn lại vẫn luôn réo lên báo động, tựa như chỉ cần thật sự động thủ thì sẽ dẫn đến sự việc nào đó không thể kiểm soát được.
Cố Thanh Sơn không khỏi lại nghĩ đến những người mình giết trong địa đạo.
Sau khi mọi người chết hết, lại có những bóng đen ngưng tụ thành một con quái vật dữ tợn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình.
Những kẻ đó thì không tính vào đâu, nhưng trong phòng nghị sự rõ ràng ẩn giấu sức mạnh càng kinh khủng hơn.
Nó không phải là sức mạnh của tất cả mọi người ở đây mà là đến từ hư không hoặc là từ một nơi nào khác, thông qua một loại chiếu xạ hoặc tác động nào đó mà sinh ra liên hệ đặc thù với thế giới này, có thể giáng lâm bất cứ lúc nào.
Không phải... người?
Cố Thanh Sơn từ từ xác nhận cảm giác này.
Trong hư không trong phòng nghị sự, tựa như có một linh hồn quanh quẩn.
Ngươi biết nó ở đó.
Nó có thể giết chết tất cả những ai có ý đồ đối đầu với Tộc trưởng.
Cho nên tất cả mọi người ở đó không một ai dám mở miệng nói gì.
Không ai có thể chống đỡ lửa giận của Tộc trưởng.
“Chuyện này đúng là... thú vị...”
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Giây lát.
Quản gia dẫn Cố Thanh Sơn đi đến võ trường.
“Ngươi từng học bắn cung?”
“Đúng.”
“Bắn vài tên cho ta xem.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại ký ức của Trương thiếu chủ, đánh giá một chút về tài bắn cung của thiếu niên nọ rồi lấy cung bắn.
Hắn một hơi bắn hơn mười tên, quản gia ở bên cạnh nhìn một chút mới kêu dừng.
“Không tệ, bằng chừng ấy tuổi mà có thể luyện bắn cung đến trình độ này cũng coi như có mấy phần tài năng.” Quản gia nói.
“Ta luyện bắn cung hàng ngày.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa rồi, hắn dựa trên cơ sở tài bắn cung của thiếu niên đã chết mà nâng trình độ lên một chút.
Như vậy vừa không có vẻ thái quá, mà lại để cho người ta thấy được giá trị của hắn.
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Lý Tam, ngươi phải hiểu được một điều, nếu như ở trong tháp Phi Vũ Thông Thiên, ngươi không thông linh thành công thì chỉ có thể làm một tên trông cửa tầm thường trong lưu phái này.”
Trông cửa.
Tương đương với việc gác cổng rất giản đơn.
Trông cửa bình thường.
Chính là gác một cổng hết sức bình thường.
Chẳng biết tại sao trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng sinh ra áp lực, thành thật nói: “Xin Trương thúc chỉ điểm.”
Quản gia được gọi là Trương thúc thở dài, nói: “Ngươi rất thông minh, biết tiến biết lùi, theo như tài bắn cung của ngươi thì có thể nhìn ra, ngươi tu hành cũng rất khắc khổ. Nhưng chuyện như này không có gì để chỉ điểm, hoàn toàn phải xem vận mệnh.”
“Hết thảy đều phải xem ngươi có thể thông linh được hay không. Ta chỉ là nói rõ ràng với ngươi từ sớm, sợ lỡ như thông linh thất bại ngươi lại nghĩ không thông.”
Lão dẫn Cố Thanh Sơn đi một mạch tới một chỗ sâu trong phủ viện, đến trước một tòa tháp cao được canh gác nghiêm ngặt.
Tòa tháp này có khoảng năm tầng, nhìn hết sức bình thường.
Thế nhưng, nó đích thị là tháp Phi Vũ Thông Thiên danh tiếng lẫy lừng động Đông Hoang.
Trương thúc đứng trước mặt Cố Thanh Sơn, nghiêm mặt nói:
“Lý Tam.”
“Có.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Nhớ kỹ, ngươi đã cứu Thiếu chủ, lời nói việc làm đều có chừng mực, cho nên Tộc trưởng mới đặc biệt cho phép ngươi gia nhập lưu phái.”
“Ta xin ghi nhớ Tộc trưởng chiếu cố, tuyệt đối không thông đồng làm bậy với những kẻ lòng dạ khó lường.”
Quản gia hài lòng gật đầu, xoay người, hướng về phía tháp cao đánh ra hơn mười đạo cấm chế.
Ước chừng qua hơn mười hơi thở, ông ta mới thở hổn hển lui về, mệt mỏi lau mồ hôi trên trán.
“Được rồi, đi vào đi, nhớ kỹ phải ghé qua từng tầng. Vật thông linh nằm từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba, số tầng càng cao thì uy năng của vật thông linh càng mạnh. Nhưng tầng bốn tầng năm thì trống không... chuyện này ngươi không cần tìm hiểu sâu.”
“Đi đi, về phần có thể thông linh với cái gì thì phải xem vận số của ngươi.”
“Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng, bằng không chết cũng đừng trách ta.”
“Đa tạ Trương thúc.”
Cố Thanh Sơn lên tiếng, tiến lên đẩy cửa tháp ra, đi vào.
Vừa đi vào được vài bước, cửa sau lưng chợt đóng lại.
Cố Thanh Sơn cũng không để tâm, giương mắt quan sát bày biện bên trong tháp.
Chỉ thấy trong tầng thứ nhất này, bốn hướng đều có một đài cao, mỗi đài thờ cúng hoặc là một chiếc lá cây, một cái móng tay, một khúc xương, một quyển sách cũ.
Cố Thanh Sơn dựa theo lời Trương thúc nói, trước hết bái lạy một cái trước chiếc lá.
Bỗng nhiên một luồng sức mạnh cường đại từ trong lá cây truyền đến, đẩy hắn bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Đây là bị cự tuyệt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận