Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2319. Sự Bảo Vệ Của Cô (2)


Đánh dấu

Tô Tuyết Nhi ôm Cố Thanh Sơn, ngồi xuống trước bàn, bưng một chén cháo lên uống.
“Năng lượng vô cùng phong phú!” Cô khen một tiếng.
Tần Tiểu Lâu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy hắn toàn thân máu me đầm đìa, cả người vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
“Đừng lo lắng...” Tô Tuyết Nhi nói: “Anh ấy sẽ không cảm thấy đau đớn trong vòng một giờ, trong vòng ba tiếng năm mươi bảy phút anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm.”
Tô Tuyết Nhi cầm bánh bao, cắn một miếng, từng miếng một, nhanh chóng ăn xong một lồng bánh bao.
Sau đó cô lại ăn một món khác.
Cô ăn rất nhanh.
Một bàn lớn đầy ắp thức ăn nhanh chóng bị cô giải quyết sạch sẽ.
Tô Tuyết Nhi nhắm mắt lại.
Thức ăn nơi này bao hàm dinh dưỡng phong phú, gần như vượt xa những gì mình mong đợi.
“Ly Ám tỷ tỷ.” Cô nhắm mắt lại, cất tiếng gọi.
“Gì vậy?” Ly Ám hỏi.
“Bên ngoài bảy trăm dặm ở hướng đông nam có một tồn tại nguy hiểm, thực lực của nó ra sao ta không rõ ràng lắm, ta đề nghị tỷ mang thêm người đi xem có thể giết chết nó hay không.” Tô Tuyết Nhi nói.
Ly Ám ngạc nhiên nhìn cô.
“Làm sao muội biết?”
“Tồn tại kia cách chúng ta quá xa, ta không đọc rõ não nó được, nhưng ta có thể nhận ra nó mang theo một suy nghĩ chết chóc, suy nghĩ này cứ mỗi mười giây lại xuất hiện một lần, hơn nữa nó vẫn luân di chuyển về phía chúng ta, cho nên ta phán đoán nó là địch.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Được, ta đi nhìn xem.” Ly Ám nói.
Thân hình nàng ta vọt lên, bay về hướng đông nam.
Tô Tuyết Nhi nhìn nàng ta dần dần đi xa, mặt mày không chút biểu cảm.
Nếu mình không phải người thân của Cố Thanh Sơn, cô gái này nhất định sẽ đánh lén mình không chút do dự.
Nhưng nếu mình không hề có uy hiếp gì đối với nàng ta, trái lại nàng ta sẽ bằng lòng nghe theo mình để bảo vệ cho sự an toàn của Cố Thanh Sơn.
Đáng tiếc, mình chỉ vừa tỉnh lại, tạm thời không có sức đánh với nàng ta một trận.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu bắt đầu phát huy tác dụng.
Một mối nguy hiểm to lớn nào đó đang theo sát Cố Thanh Sơn.
Lúc này, giao Cố Thanh Sơn cho bất cứ ai cũng không thể nào yên tâm, dù sao thông tin vẫn quá ít, căn bản không biết phe địch dùng thủ đoạn gì.
Thanh Sơn nhất định phải do chính mình bảo vệ.
Tô Tuyết Nhi quyết ý kiên định, bèn nói:
“Xin hỏi, còn có gì ăn được không?”
Tần Tiều Lâu giật mình nói: “Muội còn ăn được nữa?”
“Đương nhiên, ta trời sinh ăn khỏe, bình thường đều là ca ca ta làm đồ ăn cho ta.” Tô Tuyết Nhi nói.
Tần Tiểu Lâu chợt nói: “Thảo nào Cố Thanh Sơn thích nấu ăn như vậy, nếu ta có một muội muội như này...”
Hai tay hắn quét một đường trên bàn trận.
Trên bàn vuông lập tức xuất hiện đủ các loại cao lương mỹ vị.
“Vô cùng cảm ơn.” Tô Tuyết Nhi chân thành nói.
Những thứ này đều là đồ ăn tràn đầy năng lượng, là cơ sở để mình tiến hóa một lần nữa.
“Không có gì, muội là muội muội của Cố Thanh Sơn, cũng là muội muội của ra, muốn ăn bao nhiêu ta cũng lấy ra được!” Tần Tiểu Lâu vỗ ngực nói.
Tầm mắt Tô Tuyết Nhi dừng lại trên mặt hắn ta, lại nhìn thêm giây lát.
Người này... có thể tin tưởng.
Hắn ta thật sự có quan hệ thân thiết với Cố Thanh Sơn, cũng thật lòng đối xử tốt với mình.
Hơn nữa hắn ta còn là sư huynh đồng môn của Cố Thanh Sơn.
Sư tôn của Cố Thanh Sơn là Bách Hoa Tiên Tử, là một nhân vật giống như truyền thuyết.
Nàng ta tuyệt đối không thu nhận đồ đệ không rõ gốc gác.
Nói cách khác, vị sư huynh này của Cố Thanh Sơn mới thật sự là người mình.
Tô Tuyết Nhi mỉm cười nói: “Tiểu Lâu ca, sau này xin chiếu cố nhiều hơn!”
“À, đương nhiên, yên tâm đi.” Tần Tiểu Lâu nói luôn miệng.
Tô Tuyết Nhi cầm đũa, tiếp tục ăn.
Qua một lúc, cô đã ăn hết cơm và thức ăn đến mức không còn một miếng.
Tần Tiểu Lâu choáng váng.
Đây chính là nguyên bộ món ăn đủ cho mười tám người mở một bữa tiếc lớn đấy!
“Muội... muội chờ, ta làm ngay lập tức.”
Tần Tiểu Lâu hoảng hốt nói.
Hắn ta phát động bàn trận, biến mất ngay trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi ôm Cố Thanh Sơn, nhìn bầu trời và mặt đất xung quanh, sắc mặt dần dần trở nên dịu dàng.
“Thanh Sơn, em chỉ giữ lại một loại sức mạnh, đó là tiến hóa. Nhưng em... thuộc về tận thế...”
Đúng vậy, cô cùng giống như Mạc, đều là tận thế.
Điều này quyết định cô cùng có danh sách tận thế!
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía hư không bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nguy hiểm.
Nguy hiểm thật lớn vượt qua hết thảy tất cả đang tới gần Cố Thanh Sơn.
Mình phải bảo vệ anh ấy!
Tô Tuyết Nhi cắn răng, đưa tay nhấn nhẹ một cái vào không trung.
Trong chớp mắt, giữa không trung xuất hiện dòng thuyết minh:
[Dựa theo mệnh lệnh, lập tức mở lại danh sách!]
[Mở không gian chứa đồ, mã mở khóa là mã hồ sơ theo dõi biến động lượng tử của riêng cá nhân.]
Hư không mở ra một cái động sâu thẳm.
Sau đó, một chiếc hộp màu máu rơi xuống.
Tô Tuyết Nhi tiếp được hộp, mở nó ra.
Chỉ thấy bên trong là một bộ bài màu máu nguyên vẹn đầy đủ.
Cô vuốt nhẹ lên bộ bài này, rút ra một lá.
Ném lá bài ra.
“Ầm ầm ầm...”
Một tòa thành sắt thép hùng vĩ xuất hiện trên mặt đất!
Sắc mặt Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên thay đổi.
“Đối thủ của Thiên Ma... hình như lại nhiều hơn, còn có vẻ lợi hại...”
Cô rút ra một thẻ bài khác.
Thẻ bài hóa thành một khẩu súng bắn tỉa màu đỏ như máu trên tay cô.
Cùng lúc đó, dòng chữ thuyết minh tương ứng cũng xuất hiện trước mắt Tô Tuyết Nhi:
[Đã phối hợp các tọa độ cụ thể.]
[Phong tỏa bộ phận quan trọng.]
[Đếm ngược tới lúc phát động công kích.]
[Năm.]
[Bốn.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
Tô Tuyết Nhi bóp cò.
“Bằng!”
Một ánh lửa từ trong nòng súng bắn ra, xuyên qua vùng đất hoang vu đổ nát, chẳng mấy chốc mà không còn thấy bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận