Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1798. Triệu Tiểu Tăng (1)


Đánh dấu
Tăng lữ lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn, thúc giục: "Nhanh lên, thí chủ, lấy vũ khí cứng cỏi nhất của ngươi ra, sau đó đi tới gần mái tòa điện này, ta sẽ đưa ngươi phi thăng tới Tiên cung."
"Được, cám ơn."
Cố Thanh Sơn cũng lấy ra Lục Giới Thần Sơn kiếm, bay tới nóc nhà, quan sát phía dưới.
"Ta đã ở đúng chỗ, xin hỏi đạo hữu làm cách nào đưa ta phi thăng?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
Ngay sau đó, Tăng lữ rút một chiếc chùy sắt khổng lồ, tạo hình khá cổ xưa từ trong hư không ra.
Khi chùy sắt vừa xuất hiện thì cơ thể Tăng lữ lún xuống vài phân, điều này cũng đã nói lên cái chùy sắt này cực nặng.
Trên chùy sắt lượn lờ từng đạo linh khí tiên quang.
"Đây là vũ khí của ngươi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, đây là Thần binh do các thần tiên chế tạo riêng cho ta, có thể đập xuyên mọi loại lực lượng tạo thành màn chắn." Tăng lữ nói.
"Đã thí nghiệm uy lực của nó bao giờ chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên là rồi."
Tăng lữ mỉm cười, nói: "Tám mươi mốt cửa ải quá mức rườm rà, chúng ta không đủ thời gian để vượt ải, thế nhưng có thể nhờ lực lượng từ cái chùy sắt của ta mà đưa ngươi đi lên. Mà ngươi cũng phải dùng vũ khí của mình ngăn cản được."
Ngăn... cản?
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi không ổn.
Tăng lữ giơ cao chùy sắt, hét: "A di đà phật, đi thôi!"
Trong khoảnh khắc này, Cố Thanh Sơn đã hiểu ý của đối phương.
Con ngươi của Cố Thanh Sơn hơi co lại, hét lớn: "Hòa thượng, chờ đã..."
Thế nhưng không còn kịp rồi!
Chùy sắt tuy nặng, thế nhưng Tăng lữ không chịu ảnh hưởng gì cả, tốc độ nhanh tới mức tận cùng.
Chùy sắt khổng lồ tạo nên một luồng tàn ảnh, mang theo khí thế khổng lồ đập về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm đặt ngang người để ngăn cản.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang trời truyền khắp điện lớn nơi đây.
Cố Thanh Sơn đã bị một chùy đập bay, biến thành một chấm đen nhỏ trên bầu trời, xông phá rất nhiều tầng ánh sáng vô hình, bay lên trên tận mây xanh.
Hắn đã phi thăng!
Cố Thanh Sơn xuyên qua tầng mây, tiếp tục bay lên cao.
Trong hư không có rất nhiều màn chắn xuất hiện, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản Cố Thanh Sơn được.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh, vượt qua tất cả màn chắn, đi tới một tầng hư không tản ra ánh sáng của phù văn.
Đây là tầng phi thăng.
Muốn đi vào Dao Trì, không thể dựa vào việc bay bình thường được, bởi vì mặc dù có thể từ mặt đất thấy được Tiên cung, thế nhưng Tiên cung lại ở vào một không gian khác.
Cố Thanh Sơn sử dụng pháp quyết, ổn định thân hình.
Khi hắn ngừng lại, những phù văn xung quanh liên tục bay tới, xoay quanh người Cố Thanh Sơn.
Ngay sau đó, cơ thể Cố Thanh Sơn dần dần biến mất.
Trong chùa miếu, Tăng lữ lấy tay đặt lên trán, nhìn xuyên qua mái nhà bị vỡ, quan sát bầu trời, trên mặt xuất hiện sự thương xót.
"A di đà phật, một chùy này đánh thật sự thoải mái."
Một pháp trận phù văn cơ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, xoay quanh người Tăng lữ.
Một giây sau, Tăng lữ cũng biến mất khỏi nơi này.
Hào quang lóe lên.
Cố Thanh Sơn xuất hiện trước một quần thể cung điện nguy nga.
Hắn vội vã nhìn tiên cung nối liền san sát phía sau, lại hỏi: “Sơn Nữ, không sao chứ?”
Giọng nói của Sơn Nữ từ trên trường kiếm truyền đến: “Không có cảm giác gì, chẳng lẽ công tử đã quên Lục Giới Thần Sơn kiếm có sức mạnh bất diệt.”
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Sơn Nữ không sao là tốt rồi.
Vừa rồi lúc hòa thượng kia ra tay, hắn có cơ hội né tránh nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại phát hiện một chiêu này của đối phương không hề mang theo sát khí, phương thức dùng sức cũng rất tài tình.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với Nữ Sĩ Thời Gian, Cố Thanh Sơn quyết định chặn chùy đó lại trước, xem hiệu quả ra sao đã.
Kết quả thực sự phi thăng lên đây!
Cố Thanh Sơn thu kiếm, quan sát xung quanh.
Toàn bộ thiên cung vắng lặng như tờ, không một bóng người.
Rõ ràng từ dưới đất nhìn lên có thể thấy được rất nhiều tiên nhân đi qua đi lại, nhưng khi thực sự đến đây được rồi thì chẳng hề có gì.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm, quét khắp bốn phương tám hướng.
Không có ai.
Không có ai.
Không có ai.
Vẫn không có ai.
Trong cung điện hoàn toàn trống không, không có một thứ gì.
Ngược lại, ở trong hư không phía dưới tiên cung lại có rất nhiều hình bóng hư ảo, bày ra cảnh tượng phồn hoa của các tiên nhân đang không ngừng đi qua đi lại.
“Thì ra chỉ là một trò lừa bịp.”
Cố Thanh Sơn thì thầm.
Bỗng nhiên, một vòng ký hiệu truyền tống bay ra từ trong hư không.
Ký hiệu rút đi, một thân hình xuất hiện ở một nơi không xa ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hòa thượng kia cũng tới.
“Rõ ràng ngươi đã bị giam trong chùa rồi, làm sao có thể đi lên?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hòa thượng cười nói: “Có truyền tống trận.”
“Vậy tại sao không truyền tống ta đến đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hòa thượng nghiêm mặt nói: “A di đà phật, thí chủ nên tự mình cảm nhận sự gian khổ của phi thăng thì mới có thể hiểu được làm một người tu hành không phải là chuyện dễ dàng, tiểu tăng muốn cho thí chủ cảm nhận được quá trình vô cùng đáng giá và đáng trân trọng này.”
Cố Thanh Sơn nhìn hòa thượng, nhất thời không nói gì.
Nếu đây không phải là đồ đệ của Nữ Sĩ Thời Gian thì hắn nhất định phải làm cho đối phương từ từ cảm thụ cảm giác từ Thiên giới rơi thẳng xuống Hoàng Tuyền mới thôi.
Hòa thượng nhìn ra sắc mặt của hắn có vẻ sai sai, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, nói: “Thí chủ, kỳ thực Côn Luân chính là Nhân Gian giới, Dao Trì là Thiên giới, bắt buộc phải trải qua quá trình phi thăng thì ngươi mới có thể tự do đi lại ở nơi này.”
Theo lời nói của đối phương, quả nhiên Cố Thanh Sơn cảm giác được giống như có một dòng nước nóng dung nhập vào thân thể.
Dường như quần thể cung điện ở đây đang đón nhận hắn đến.
Như vậy câu này là thật.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới cười nói: “Ta còn tưởng ngươi rất hưởng thụ quá trình rèn giũa ta chứ... Ngươi lên đây tìm ta có việc gì không?”
Hòa thượng nghiêm túc nói: “Trong những năm tháng quá khứ, các tiên nhân đã đoán trước rằng một ngày nào đó trong tương lai, ác quỷ sẽ đến đây hủy diệt Côn Luân giới một lần nữa, cho nên đã chuẩn bị từ sớm.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Ý ngươi là...”
Hòa thượng nói: “Ta bị giam cầm trong pháp trận, khi ngươi và ác quỷ xuất hiện, pháp trận kia sẽ kích hoạt tất cả sức mạnh để trợ giúp ta ngăn cản âc quỷ, tranh thủ thời giưn cho toàn bộ thế giới thoát đi, đồng thời bản thân ta cũng sẽ khôi phục tự do.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Các tiên nhân thì sao?”
“Đều chết trận.” Hòa thượng nói.
Cố Thanh Sơn thấy lòng trầm xuống.
Nếu đến cả tiên nhân cũng không đánh lại ác quỷ, như vậy chẳng phải trong Lục Đạo, ngay cả Thiên giới cũng không chống lại Ác Quỷ giới được hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi: “Ác quỷ cường đại như vậy sao? Rốt cuộc bọn chúng mạnh ở chỗ nào?”
Hòa thượng lộ ra vẻ đau thương, nói: “Thật ra thứ chân chính lợi hại là một loại tận thế.”
“Đại Hồng Thủy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng.” Hòa thượng nói.
“Các tiên nhân cũng không cách nào chiến thắng Đại Hồng Thủy?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Hòa thượng lắc đầu, hơi mê man nói: “Đoạn thời gian cuối cùng, các tiên nhân của Dao Trì đã sắp chiến thắng Đại Hồng Thủy, thế nhưng tình hình chuyển biến đột ngột, cho nên bọn họ phong ấn ta và toàn bộ Côn Luân, nói là bảo tồn nòi giống Nhân tộc.”
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi.
Các tiên nhân sắp chiến thắng Đại Hồng Thủy, đột nhiên lại quyết định phong ấn Côn Luân, nhất định là đã gặp phải tình huống gì đó rất khó giải quyết.
Đám ác quỷ còn có bao nhiêu chiêu phòng bị?
Cố Thanh Sơn thở dài, hỏi: “Không phải ngươi nắm giữ sức mạnh thời gian sao, cũng bị phong ấn à?”
Hòa thượng nói: “Tuy rằng ta nắm giữ một ít sức mạnh thời gian, nhưng dù gì ta cũng tu luyện chưa bao lâu, thực lực có hạn, các tiên nhân cảm thấy với thực lực của ta mà tham chiến thì kết cục chỉ có chết. Vậy là dứt khoát mang ta giấu đi, bảo vệ tính mạng của ta, giữ lại cho tương lai.”
Sợi dây đen trên tay Cố Thanh Sơn giật giật.
Phía sau, truy binh đang đến gần với tốc độ ngày một nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận