Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1676. Ác Quỷ Tới!


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn về phía Tiểu Điệp.
Vậy là có chuyện gì?
Người phụ ta của thành chủ này sao lại đột nhiên chịu giúp đỡ?
Chỉ thấy Tiểu Điệp lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Tốt quá rồi, có thể được nàng ấy giúp đỡ, lần này sẽ không có vấn đề gì!”
“Rốt cuộc người phụ tá đó là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Người?” Tâm trạng Tiểu Điệp rất tốt, tiếp tục nói: “Ta nhắc nhở ngươi một chút, nàng ấy và ta đều không phải là người, hiện tại chúng ta đều ngụy trang thành dáng vẻ Nhân tộc.”
“Tại sao phải như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Điệp nói: “Nhân loại là chủng tộc tương đối dễ giao tiếp. Trong hư không có rất nhiều quái vật biến hóa thành người, chỉ vì thân hình vốn có của chúng quá khổng lồ, biến thành loài người thì có thể ngụy trang thân phận của chúng tốt hơn, còn dễ dàng trốn tránh tận thế.”
Chẳng biết nghĩ đến cái gì, nàng bật cười, nói: “Đã từng có một vị ma linh côn trùng hóa thành dáng vẻ Nhân tộc, lại yêu đương với một nàng cá hư không hóa thành hình người suốt năm năm... Thật ra bản thân ma linh ăn cá phù du mà sống... Nhưng đến tận năm năm sau chúng nó mới biết thân phận thật của đối phương.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ về tình cảnh này, không nhịn được hỏi: “Sau đó ma linh ăn thịt nàng cá?”
Tiểu Điệp nói: “Không, hắn để nàng rời xa, còn nàng thì kết hợp những chuyện mà bản thân đã trải qua viết nên một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nổi tiếng rồi.”
Cố Thanh Sơn xoa xoa huyệt thái dương.
Nghe thật rối rắm.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện khác, vậy rốt cuộc vị phụ tá kia thuộc chủng tộc gì?” Cố Thanh Sơn trở lại chủ đề chính.
Tiểu Điệp nói một cách thần bí: “Đừng hỏi, nàng ấy rất cảnh giác, không thích người khác hỏi thăm chuyện của mình, chúng ta không nên vì chuyện này mà đắc tội nàng ấy.”
Đang nói, Tiểu Điệp dường như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên phất tay một cái.
Máy quay đĩa lập tức biến mất.
Âm nhạc và tiếng nói chuyện cũng theo đó tiêu tan.
Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.
Sau đó là một âm thanh hùng hậu:
“Tại hạ U Thiên Quỷ, quỷ hùng của thế giới Ác Quỷ, phụng lệnh Quỷ chủ tới trước bái phỏng, xin hỏi Điệp Nữ có ở đây không?”
Người của thế giới Ác Quỷ.
Tiểu Điệp nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Cố Thanh Sơn.
Bọn họ tới thật nhanh.
Tên U Thiên Quỷ này dường như không phải người bên phe Thương Vô Chương, chắc là thủ hạ của một Quỷ chủ khác, Cố Thanh Sơn âm thầm cân nhắc.
“Vào đi.” Tiểu Điệp thản nhiên nói.
Cửa từ từ mở ra.
Một người đàn ông mang mặt nạ ác quỷ, toàn thân mặc áo giáp đi tới.
Gã nhìn Tiểu Điệp một chút, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn.
“Mạo muội đến đây thật sự là bất đắc dĩ, hi vọng Điệp Nữ chớ trách.” U Thiên Quỷ nói.
“Hình như ta không có gì liên quan tới thế giới Ác Quỷ các ngươi, ngươi tới chỗ ta làm cái gì?” Tiểu Điệp hỏi.
Lúc này chỉ nghe bên ngoài truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Có người bẩm báo: “U đại nhân, đã tra xét ký ức của hai người làm vườn, lúc chuyện xảy ra, thích khách kia vẫn ở cùng một chỗ với Điệp Nữ, không hề ra ngoài.”
U Thiên Quỷ không chút biểu cảm, nghe xong thì nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú.
Gã vẫn không tin.
Tiểu Điệp vỗ mạnh lên bàn một cái, cả giận nói: “Ngươi làm gì người làm vườn ngoài kia? Ngươi dám động đến người của ta ngay trong địa bàn của ta?”
U Thiên Quỷ giải thích: “Hai người làm vườn không phải người của tháp Hung Ma, cũng không phải thủ hạ của Điệp Nữ, mà là nghệ nhân hoa đến từ thế giới Xanh Biếc, cho nên chúng ta mới dùng bọn họ để tra tìm một chút thông tin.”
Gã tiến lên một bước, nói với Cố Thanh Sơn: “Vị thích khách cấp ‘Vô Sách’ này, hình như hôm qua ngươi rất hung hăng phách lối, gây xích mích với Độc Trưởng lão của chúng ta?”
Cố Thanh Sơn chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: “Nếu không phải người của phủ thành chủ ngăn lại, lão đã chết.”
Một thanh kiếm hiện ra trong tay hắn.
Sát ý nhàn nhạt từ trên người hắn phát ra.
U Thiên Quỷ nghe xong lời này, không khỏi ngẩn ra.
Lẽ nào hắn còn không biết Độc Trưởng lão đã chết?
Lúc bị tra hỏi, thông thường chẳng có hung thủ nào lại đi lộ ra mong muống giết chết mục tiêu cả.
Hơn nữa...
Chỉ là một thích khách cấp ‘Vô Sách’ mà cũng dám nói chuyện như vậy với mình?
Cố Thanh Sơn cười lạnh nói: “Có phải ngươi đang suy nghĩ chỉ là một thích khách cấp ‘Vô Sách’ mà cũng dám nói chuyện với ngươi như vậy?”
Hắn tiến lên một bước, tiếp tục nói:
“Nhưng thật ra, ngươi chẳng là cái thá gì cả.”
U Thiên Quỷ bùng lên sát khí, vừa định rút binh khí ra, Tiểu Điệp lại lên tiếng.
Nàng nói: “Hắn là thân nhân của tháp Hung Ma chúng ta, là người nhà của ta.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục cười gằn nói: “Ta mới đến thành Hư Không nên mới chỉ là cấp ‘Vô Sách’, nếu như ngươi không sợ chết thì chúng ta ra ngoài đánh một trận?”
Tiếu Điệp híp mắt nói: “Dám đụng đến người của tháp Hung Ma, hình như ta nên báo lại một tiếng với tháp chủ của chúng ta.”
U Thiên Quỷ đứng hình một chút, nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Thanh Sơn sải bước đi ra ngoài, một cước đá văng cửa lớn, đứng ở mảnh đất trống bên ngoài.
“Đến đây, chúng ta phân thắng bại.” Hắn lớn tiếng la lên.
U Thiên Quỷ không nhúc nhích.
Loại người lớn lối như vậy mà không chết sớm thì chính là có vài phần bản lĩnh.
Nhưng tính tình này có phải quá dễ dàng...
Xem ra, chắc là ỷ vào thế lực của tháp Hung Ma.
Thảo nào lại dám giở giọng với Độc Trưởng lão.
Người như thế rất đơn giản, sống quá thuận lợi cho nên mới hung hăng càn quấy.
Theo lẽ thường mà nói, không phải là hung thủ.
Nhưng vẫn phải thử tài năng của hắn xem.
Nếu như thực lực kém thì có thể loại bỏ.
Nếu như hắn thật sự có thực lực đó, có thể giết chết Độc Trưởng lão trong vòng vài giây thì chuyện này phức tạp rồi đây.
Quan trọng hơn là người này lại có liên quan đến tháp Hung Ma.
Vậy sẽ phải trực tiếp báo lên Quỷ chủ, để Quỷ chủ quyết định rốt cuộc phải xử lý như thế nào.
U Thiên Quỷ tính toán xong xuôi, lấy ra một thanh trường kích từ sau lưng, nói: “Cũng được, ta cùng ngươi...”
Lời còn chưa dứt đã thất Tiểu Điệp lấy ra một con bướm tản ra huỳnh quang, nhẹ giọng nói: “Tháp chủ, người của thế giới Ác Quỷ xông vào nhà ta... Ừ... Đúng... Đúng... Bọn họ muốn giết người nhà của ta.”
U Thiên Quỷ lập tức ném trường kích ra sau lưng, quát lên: “Khoan! Điệp Nữ các hạ, ta chỉ đến xem, tiện thể chào hỏi ngài một tiếng, tuyệt đối không có ý quấy rầy ngài và người nhà của ngài.”
Tiểu Điệp lạnh lùng nhìn gã, hỏi: “Thật không?”
Người bên ngoài còn đang kêu gào: “Thằng chó, đi ra đây đánh với ông một trận!”
Gân xanh trên cổ nổi lên, gã hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật sự, ta tới thăm hỏi.”
Mình không có bất kỳ chứng cứ nào.
Dưới tình huống đối phương đã nổi giận, tuyệt đối không thể động đến thân nhân của tháp Hung Ma.
Đám hung ma chưa bao giờ nói đạo lý, lỡ như khiêu khích bọn chúng, ngay cả Quỷ chủ đại nhân cũng phải đau đầu.
Dù sao thủ đoạn uy hiếp của đám hung ma này cũng quá kỳ lạ.
Cho đến nay ba vị Quỷ chủ đều không tìm được cách đối phó thích hợp.
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu để ta nhìn thấy ngươi bắt nạt người nhà ta, ta sẽ không khách khí.”
“Hiểu rồi, tại hạ cáo từ.” U Thiên Quỷ nói.
Gã xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng.
Người bên ngoài xoay kiếm, vẫn kêu lên: “Không được đi...”
“Cáo từ.”
U Thiên Quỷ phi thân lên, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một bàn tay xuất hiện từ hư không, nhẹ nhàng đè gã xuống.
U Thiên Quỷ một lần nữa đứng trên mặt đất.
Gã quay đầu nhìn, chỉ thấy hai bả vai của mình bị người ta đè lại.
Hơn mười người đàn ông cường tráng đã bao vây quanh gã.
“Nhóc con, ngươi ức hiếp người của chúng ta?”
Một người đàn ông xăm hình gấu ở ngực chợt quát lên.
U Thiên Quỷ đổ mồ hôi lạnh.
“Tháp chủ đại nhân, chuyện là như vậy, một vị trưởng lão của chúng ta bị giết, đối phương chỉ cần vài giây ngắn ngủi liền...”
“Mà trước đó, chúng ta tra được vị này... vị này... ừm, người đàn ông của Điệp Nữ có một chút xích mích nhỏ với trưởng lão của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận