Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 174: Tái thẩm (2)


Chương 174: Tái thẩm (2)
Có thể tra xét ra được thông tin như vậy, đã xem như là không tệ rồi, thế nhưng chuyện binh pháp, há lại nói lung tung?

Thế nhưng theo lời kể của Bách Hoa tiên tử, mắt của Huyền Nguyên Thiên tôn liền trợn lên, miệng hơi há ra, hồi lâu cũng không khép lại được.

Sau nửa canh giờ, Tam thánh đã bàn bạc xong, cưỡi mây bay ra khỏi Bách Hoa điện.

Doanh trại.

Lãnh Thiên Tinh và Cố Thanh Sơn đã giao nộp nhiệm vụ, nhưng lại bị Định Viễn tướng quân Ô Tinh Văn giữ lại.

Ô Tinh Văn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cố Thanh Sơn, trước khi các ngươi tới doanh trại, có phải đã chém một người tên là Lý Xuất Trần hay không?”

Người này rốt cuộc có thấy phiền hay không vậy? Sao vẫn còn vướng mắc mãi chuyện này chứ? Cố Thanh Sơn liếc xéo ông ta nói: “Cũng không phải ông không biết.”

“Vì sao lại phải giết hắn ta?” Ô Tinh Văn hỏi.

“Không tuân theo quân lệnh, lâm trận bỏ chạy.” Cố Thanh Sơn nói.

Ô Tinh Văn nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười.

Ông ta cười rất đắc ý.

“Hình như không đúng lắm. Ừm, hình như người khác có cách nói khác.” Ông ta nói xong, vung tay lên.

Chỉ thấy mấy người từ ngoài lều đi vào.

Rõ ràng là người của Linh Thú tông.

“Kẻ giết người!” Đệ đệ của Lý Xuất Trần la lớn.

Cố Thanh Sơn nheo mắt lại.

Trưởng lão của Linh Thú tông ngăn cản đệ tử đang kích động, đi lên trước, hành lễ với Ô Văn Tinh.

Ông ta nói: “Tướng quân, chúng tôi đã tìm được chứng cứ, hoàn toàn có thể chứng minh Cố Thanh Sơn lén lút trả thù, tùy tiện giết hại đồng liêu.”

“Rất tốt, ngươi hãy đem chứng cứ ra đây, bổn tướng nhất định sẽ chủ trì công đạo.” Ô Tinh Văn tựa lưng vào ghế, điềm đạm nói.

Trưởng Lão của Linh Thú tông phóng ra năm cái túi linh thú, bày từng cái xuống đất.

“Đây là túi tinh thú còn sót lại của Lý Xuất Trần, lãnh về từ khu di vật của tu sĩ ngã xuống.”

“Đó còn là ta bỏ qua cho đấy.” Cố Thanh Sơn nói.

“Cho nên thiện lý tuần hoàn, tự có báo ứng.” Đệ đệ của Lý Xuất Trần cắn răng nói.

Trưởng lão của Linh Thú tông hung hăng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, mở từng cái túi linh thú ra.

Năm con linh thú khác nhau lập tức nhảy ra ngoài.

Bon chúng hướng về phía các tu sĩ, kể lại một câu chuyện hoàn toàn khác biệt.

Trong lời kể của bọn chúng, Cố Thanh Sơn liên tục gây sự với Lý Xuất Trần. Lý Xuất Trần lại không nịnh bợ lấy lòng hắn, ngược lại còn làm hỏng chuyện của Cố Thanh Sơn, cuối cùng đã đắc tội với Cố Thanh Sơn.

Cuối cùng, định viễn tướng quân Ô Tinh Văn đã cắt ngang bọn chúng, nói: “Cho nên, ý của các ngươi, Cố Thanh Sơn đã cố ý trả thù Lý Xuất Trần?”

Năm con linh thú gật đầu.

Ô Tinh Văn vung tay lên, nói: “Đưa Bạch Hải Đông và năm nữ tu kia đến đây.”

Đến khi người tới, Ô Tinh Văn trực tiếp yêu cầu Vấn Tâm.

Kết quả của Vấn Tâm rất rõ ràng, hoàn toàn đồng nhất với cách nói trước đó của Cố Thanh Sơn.

Ô Tinh Văn nhìn mọi người, rồi lại nhìn năm con linh thú, trên mặt có chút lúng túng.

Các tu sĩ đều đã qua ải Vấn Tâm.

Linh thú thì sao, thần hồn khác với con người, không có cách nào để Vấn Tâm cả.

Lúc này, trong số các con linh thú, con Bích Nhãn Điếu Tinh Hổ cầm đầu bỗng nói tiếng người: “Các ngươi đều là con người, cho nên khía cạnh quan sát không giống với linh thú bọn ta. Chúng ta có thể nhìn thấy sự tức giận, sự oan ức của Lý Xuất Trần, còn các ngươi lại không chú ý tới.”

“Do đó, Vấn Tâm của các ngươi thì không có vấn đề gì, chỉ là các ngươi không biết Cố Thanh Sơn là hạng người gì thôi.”

“Kết luận chính là, Cố Thanh Sơn vẫn luôn muốn ám hại Lý Xuất Trần, cuối cùng đã tìm được cơ hội ra tay, ngoài mặt thì nói hắn ta không tuân theo quân lệnh.” Nó nói.

“Nói láo!”

“Nói bậy!”

“Căn bản không phải như thế!”

Bạch Hải Đông và mấy vị nữ tu lớn tiếng phản bác.

Lúc này, trưởng lão của Linh Thú tông liền đứng ra, nói: “Nếu không, Sưu Hồn thì thế nào?”

Ông ta vừa nói ra, tất cả đều yên lặng.

Sưu Hồn là thuật pháp có độ khó tương đối cao, có tính nguy hiểm nhất định, nếu như tu sĩ thi triển Sưu Hồn không cẩn thận, thì rất dễ gây ra tổn thương thần hồn mãi mãi không thể khôi phục cho tu sĩ chịu thuật.

“Ta tán thành! Như vậy, chân tướng sẽ lập tức được sáng tỏ.” Ô Tinh Văn đập bàn nói.

Đệ tử của Bách Hoa tông bị Sưu Hồn, ý nghĩa phía sau chuyện này rất sâu xa.

Cho dù sau đó Cố Thanh Sơn được chứng minh bản thân trong sạch, thì cũng đã là người bị nghi ngờ đã hãm hại đồng liêu, phải chịu Sưu Hồn.

Ngay khi bị Sưu Hồn, người này sẽ lập tức bị dán lên nhãn mác kẻ tình nghi.

Sau đó cho dù có nói như thế nào, những tỳ vết về thanh danh cũng sẽ rơi xuống trên người Cố Thanh Sơn, mọi người sẽ dùng ánh mắt do dự để nhìn hắn.

Từ đó về sau, đệ tử của Bách Hoa tông sẽ không có cách nào để ngẩng đầu lên được nữa, chớ đừng nói đến việc sánh vai với Thanh Vân Môn.

Cố Thanh Sơn không thèm nhìn trưởng lão của Linh Thú tông, mà trực tiếp nhìn về phía Ô Tinh Văn, khẽ cười nói: “Sưu Hồn? Vậy mà ông cũng nghĩ ra được.”

“Ta biết thuật Sưu Hồn, để ta làm.” Trưởng lão của Linh Thú tông kéo tay áo, đang định tiến lên.

Ninh Nguyệt Thiền đứng ra ngăn ông ta lại.

“Thánh nữ, ngươi có ý gì vậy? Đại tướng quân cũng đồng ý rồi mà.” Trưởng lão của Linh Thú tông bất ngờ nói.

“Không thể Sưu Hồn.” Ninh Nguyệt Thiền nói: “Các ngươi túm lấy hắn ta không chịu buông như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi hay không?”

“Quá đáng? Linh thú sẽ không gạt người. Chính hắn đã hại chết ca ca của ta!” Tu sĩ trẻ tuổi kích động gào lên.

Tâm trạng của mọi người trong Linh Thú tông hiện tại đều rất xúc động, luôn chỉ vào Cố Thanh Sơn chửi bậy không ngớt, giống như là chân tướng của sư việc đã được xác định rồi vậy, Cố Thanh Sơn nghiễm nhiên trở thành hung thủ cố ý giết người.

Ninh Nguyệt Thiền nhanh chóng liếc mắt nhìn những Linh thú kia, rồi lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu.

Ninh Nguyệt Thiền đành phải nhịn xuống.

Cố Thanh Sơn nhìn qua tất cả mọi người của Linh Thú tông, rồi lại nhìn đến nụ cười không hề che giấu chút nào trên mặt của Ô Tinh Văn, liền thở dài.

"Không thể không nói rằng các ngươi rất biết cách lựa chọn thời gian." Hắn nói, trong giọng nói lộ ra chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Ninh Nguyệt Thiền liếc hắn một cái, cũng nhịn không được nữa liền đứng ra nói: "Loại chuyện như Sưu Hồn này ta cũng am hiểu, để ta tới làm cho."

"Ngươi không được." Ô Tinh Văn nói: "Ngươi rõ ràng là muốn thiên vị hắn, bổn tướng không cho phép ngươi Sưu Hồn!"

Ninh Nguyệt Thiền liếc hắn ta một cái, thần sắc thản nhiên nói: "Ô tướng quân, ta biết rõ ngươi là người của Thanh Vân môn, cũng biết ngươi là một trong ba vị Định Viễn tướng quân, so với ta thì còn cao hơn một bậc. Nhưng ngươi hành sự như thế này, thì sau đại chiến ta nhất định phải tìm ngươi luận bàn một trận, tất cả sinh tử đều dựa theo an bài của ý trời."

Dựa theo tính cách của Ninh Nguyệt Thiền, có thể nói ra những lời như vậy, thì có nghĩa là nàng đã thật sự nổi giận rồi.

"Đừng có như vậy, ta đồng ý Sưu Hồn là được rồi." Cố Thanh Sơn giữ chặt Ninh Nguyệt Thiền lại rồi nói: "Nhưng ta cũng cần một người công bằng chính trực, không thể để cho trưởng lão của Linh Thú tông ra tay được."

Các tu sĩ chấp pháp đều khẽ gật đầu.

Đây là một chủ ý nên có, nếu như không để cho Ninh Nguyệt Thiền ra tay vậy thì khẳng định cũng không để cho trưởng lão của Linh Thú tông ra tay được.

"Ai? Ngươi muốn tìm ai?" Trưởng lão của Linh Thú tông khinh thường hỏi.

"Sư tôn của ta." Cố Thanh Sơn nói.

Ninh Nguyệt Thiền lập tức hết giận một nửa. Phong cách hành sự của tên gia hỏa này quả nhiên vẫn luôn đáng đánh đòn như vậy.

Trưởng lão của Linh Thú tông cười to nói: "Sư tôn của ngươi? Nếu là sư phụ của ngươi, vậy thì nàng ta tất nhiên sẽ bao che cho ngươi, như vậy sao có thể khiến tướng quân tin tưởng được chứ."

Ông ta vừa nói xong những lời này thì chợt phát hiện ra tất cả những người khác ngoài Linh Thú tông ra đều đồng tình nhìn về phía mình.

"Lời nói của sư tôn ta, toàn bộ người trong giới tu hành không ai dám không tin cả. Ô tướng quân, ngươi nói có phải hay không." Cố Thanh Sơn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận