Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2152. Quê Hương Huyễn Tưởng Tội Ác (1)


Đánh dấu
"Niệu Tiểu Phao?" (*)
(*) Tức là bong bóng nước tiểu. "—— Liêu Tiểu Pháo!" Người đàn ông kia duỗi một tay ra, viết ra văn tự thông dụng của Nhân tộc. "Tôi nên gọi anh là anh Thiết, hay là anh Liêu đây?" "Đều được." "Anh Thiết, sao anh vừa xuất hiện là muốn thẩm vấn tôi thế?" Cố Thanh Sơn hỏi. Liêu Tiểu Pháo trừng đôi mắt tròn xoe, kêu lên: "Thẩm vấn? Tôi có nói gì đến chuyện này đâu, hơn nữa anh đã bị tổn thương gì sao?" "Tổn thương thì đúng là không có, nhưng tôi lại có một loại cảm giác trỗi dậy từ nơi rất sâu —— Cảm thấy giống như rơi vào một luật nhân quả, nếu không trả lời vấn đề của anh, cũng sẽ bị ra lệnh đi làm cái gì đó." Cố Thanh Sơn thật thật giả giả mà nói. Liêu Tiểu Pháo giật mình, thầm nghĩ trực giác của người này thật quá lợi hại, chưa biết được gì hết mà đã đoán ra được bảy tám phần. "Cái này hả, hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà thôi. Tính cách tôi đặc biết thích chơi đùa ấy mà.” Hắn ta vội vàng nói. "Chơi đùa? Cái này cũng gọi là chơi à?" Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi lại. "Đúng, " Liêu Tiểu Pháo nghiêm mặt nói: "Người anh em, có lẽ anh không biết, đây chính là một trò chơi đang rất thịnh hành hiện giờ đó, gọi là “Nói thật hay mạo hiểm”. Nếu như anh không nói thật lòng, vậy thì phải đi mạo hiểm —— cho nên anh mới có loại cảm giác này." Cố Thanh Sơn nhìn vào hắn ta. Trong hư không có một hàng chữ nhỏ đom đóm đang dừng lại bất động: [Luật nhân quả: Thánh Điện Phán Quyết, hiện tại đã biến mất.] —— Ngươi lừa quỷ hay gì, lại còn Thật lòng hay mạo hiểm nữa chứ. Nếu không nhờ mình có danh hiệu "Anh chàng thuần khiết” thì e là mình đã sập bẫy của tên này rồi! Nhưng mà mấy lời này không thể chọc thủng được, Cố Thanh Sơn chỉ thầm nói trong bụng mà thôi. "Được rồi, anh Thiết, tôi phải đi rồi, phải rời khỏi hệ thống thế giới này." Cố Thanh Sơn nói. "Đi ngay lúc này sao?" Liêu Tiểu Pháo kinh ngạc hỏi. "Đúng vậy, thế giới này chả thú vị gì cả, ngay cả một vật sống cũng không thấy. Tôi muốn chạy tới hệ thống thế giới tiếp theo, sau đó mau chóng đến dải đất trung tâm của thế giới Phủ Bụi." Cố Thanh Sơn nói ra lời nói thật. Liêu Tiểu Pháo nhìn phương hướng hắn đang đi, lại nhẹ nhàng nhấn cái máy trong tay áo một cái. Tích! Một tiếng nói vang lên trong đáy lòng hắn: "Đại ca, đã so sánh xong, người này không có trong danh sách cuộc chiến tranh đoạt tư cách lần này." "—— Còn nữa, ban ngày Thế Giới Tháp Chuông không cho phép ai tùy ý đi lại, hắn có thể nghênh ngang xuất hiện mà lại chẳng ai đi xử lý hắn, rất có thể là thu được một loại quyền hạn khác biệt với chúng ta—— " "Thế nhưng ngoại trừ cuộc chiến tranh đoạt tư cách ra, bình thường thế giới Phủ Bụi sẽ không cho phép ai tiến vào, trừ phi có nhân sĩ nội bộ thâm niên giao cho hắn tư cách." "Đại ca, ngài đừng tuỳ tiện giết người, nói không chừng bối cảnh của thằng nhóc này rất thâm hậu đó." Liêu Tiểu Pháo âm thầm lặng lẽ nghe hết. Xem ra là thật rồi... Đánh thì không thể nào đánh tiếp, cả đời này cũng sẽ không đánh được. Hắn ta cũng đâu phải ngớ ngẩn. Nhưng chẳng lẽ thả hắn đi à? "Còn chưa thỉnh giáo tục danh của các hạ."
"Cố Thanh Sơn, à, còn đây là em gái tôi, Cố Laura." Laura cười cười với người đàn ông sắt thép kia. "Hai vị, các vị đi như thế cũng không phải là cách, dù sao trời cũng sắp tối rồi." "Trời tối sẽ như thế nào?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú hỏi lại. "Sư phụ của anh không nói cho anh biết à?" Liêu Tiểu Pháo hỏi. "Tôi lần đầu tiên tới thế giới Phủ Bụi, mới truyền tống từ một hệ thống thế giới khác tới, tôi có biết gì đâu." Cố Thanh Sơn nói như lẽ đương nhiên. Liêu Tiểu Pháo híp híp mắt. Phải, cái này thì đúng rồi.
—— Những người trực tiếp thu được tư cách đều tự mình đi đến một vài hệ thống thế giới bên trong. Các đại lão giao cho họ tư cách, nhưng ngược lại sẽ không nhắc nhở cái gì. Tên nhóc này không có vấn đề! Càng quan trọng hơn là, hắn muốn đi đến trung tâm thế giới! Trung tâm của thế giới Phủ Bụi đó! Tim Liêu Tiểu Pháo đập thật nhanh. "Cố lão đệ, phương hướng cậu đi không thành vấn đề, nhưng cậu phải đi năm ngày mới có thể ra ngoài, biết không?" Hắn ta vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, thân mật trò chuyện. "Biết." Cố Thanh Sơn đáp. "Chi bằng đi cùng lão ca này đi, chờ đêm xuống rồi anh đây mang cậu đi chơi cho đã, thế nào?" Liêu Tiểu Pháo nói. Cố Thanh Sơn khó xử nói: "Thế nhưng tôi phải tăng nhanh thời gian —— " "Ha ha, yên tâm, tôi biết ở nơi này có một thứ có thể rút ngắn thời gian, có thể giúp cậu nhanh chóng thoát ly hệ thống thế giới này. Cậu đi theo tôi, tôi giúp cậu kiếm một cái, thế nào?" Liêu Tiểu Pháo nói. Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ do dự. Lúc này trời đã sắp tối rồi, phương xa truyền đến tiếng ù ù. "Tiếng động gì thế?" Cố Thanh Sơn cảnh giác lên. "Không có gì, đều là người của tôi, trước đó bọn chúng đang chuẩn bị quà thay tôi, hiện tại cũng đã đến lúc đưa đến đây rồi." Liêu Tiểu Pháo lên tiếng. Quà gì? Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy ở bầu trời phương xa kia, có một phi thuyền vũ trụ đang lao như bay tới nơi này. Vèo —— Phi thuyền đã rơi đến trước mặt ba người. Các chức nghiệp giả nhảy xuống từ chiếc phi thuyền. Người cầm đầu bưng lấy một cái hộp, đi đến trước mặt Thiết Nam Liêu Tiểu Pháo, trình cái hộp lên. Thiết Nam Liêu Tiểu Pháo mở hộp ra, nói: "Cái này, đây là bách khoa toàn thư bí mật nấu nướng mỹ thực tuyệt đỉnh của vùng hư không chúng tôi, tôi thấy Cố lão đệ cũng là người có sở thích này trong sinh hoạt, chip này sẽ tặng cho cậu." Hắn ta đưa một con chip cho Cố Thanh Sơn. Lần này Cố Thanh Sơn thật sự có hứng thú. Có thể nấu một vài món ăn trước đó chưa từng nghĩ đến, đối với hắn mà nói quả thật là một chuyện rất thú vị. "Cám ơn, anh Thiết, tôi thích món quà này, nhưng tôi lại không có gì đáp lễ được cả." Cố Thanh Sơn nói. Liêu Tiểu Pháo giơ một tay lên, chẳng hề để ý mà nói: "Nói cái này chi khách sáo thế, chờ trời tối rồi, tôi dẫn cậu đi lấy thứ kia." "Thứ có thể rút ngắn thời gian đó sao?" Cố Thanh Sơn hỏi lại. "Đúng, nhắm chừng có thể rút ngắn thời gian bốn ngày rưỡi." Liêu Tiểu Pháo nói. —— Nói cách khác, chỉ cần đi nửa ngày là có thể rời đi! Cố Thanh Sơn lập tức lặng yên. Nếu đúng là có thứ như vậy, hắn đương nhiên cần rồi. "Vậy được, chúng ta cứ ở đây chờ đến trời tối đi." Lúc này hắn mới cất tiếng. Liêu Tiểu Pháo tỏ vẻ vui mừng, phân phó: "Người đâu, bày rượu, ta và Cố lão đệ uống trước, chậm rãi chờ trời tối." —— Trời sắp tối rồi. Cố Thanh Sơn đã uống mấy cân rượu với Liêu Tiểu Pháo, Laura cũng uống mấy loại nước trái cây mới lạ. Một tên thủ hạ đi lên, nhỏ giọng bẩm báo: "Đại ca, thời gian sắp đến rồi." Liêu Tiểu Pháo nói: "Cố lão đệ, tôi và cậu mới quen đã thân, Đoàn quân báo thù của Thiết Nam tôi đây đều là nam nhi nhiệt huyết, về sau nếu cậu có dặn dò gì thì cứ trực tiếp tìm chúng tôi." Cố Thanh Sơn cười nói: "Tốt, về sau nếu anh Thiết có gì cần thì cũng có thể tới tìm Cố Thanh Sơn tôi." Mắt Liêu Tiểu Pháo sáng bừng lên, đẩy cái ly ra cười ha ha, sau đó nói: "Đi, anh đây dẫn cậu đi xem gương mặt thật của thế giới này." Hắn ta lấy ra hai cặp mắt kính kim loại từ phía sau, một cái tự mang lên, một cái thì đưa cho Cố Thanh Sơn. "Cố tiểu muội, xin lỗi, thứ này quá quý giá, hơn nữa chỗ anh chỉ có hai cái, cho nên nếu em muốn nhìn, tìm anh của em mượn coi vài lần đi." Laura bĩu môi, có chút không vui. Cố Thanh Sơn nhận lấy mắt kính kim loại, trong hư không lập tức xuất hiện từng hàng chữ nhỏ đom đóm: [Ngài thu được kính mắt tướng vị hư không.] [Dựa vào kính mắt này, ngài có thể nhìn thấy thế giới tướng vị chồng chéo với thế giới chủ, liên tục hai giờ.] [Sau hai giờ, mắt kính tướng vị hư không này sẽ triệt để hư hao.] Cố Thanh Sơn liếc một cái đọc lướt qua, sau đó đưa mắt kính cho Laura.
Bạn cần đăng nhập để bình luận