Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 682: Nhiệm vụ: Phi Điểu (2)


Chương 682: Nhiệm vụ: Phi Điểu (2)
Cố Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi: “Hồn lực của những người chết trong tòa nhà đều sẽ bị Mồi Lửa hấp thụ sao?”

[Đúng, Mồi Lửa sẽ hấp thụ hồn lực của toàn bộ người chết trong thế giới này.] Hệ thống Chiến Thần đáp.

“Ta đang gấp, do đó ta có thể không cứu bọn họ chứ?”

[Ngài có thể không cứu những người này, nhưng sau khi Mồi Lửa chiếm đoạt toàn bộ người trong toà nhà sáu trăm tầng, tỉ lệ tiến hóa thành Khởi Nguyên sẽ tăng vọt.]

Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa.

Hắn giơ ống kính dài lên, liên tục quan sát tất cả sáu trăm tầng, cuối cùng tầm nhìn quay trở lại tầng năm trăm năm mươi.

Hai nam một nữ đang chạy trốn tràn đầy nguy hiểm.

Yêu ma sắp phá vỡ sự bảo vệ của cây thánh giá bạc rồi.

Cố Thanh Sơn bỏ ống nhòm xuống, thầm thở dài một hơi.

Xem ra, hắn còn phải cứu từng người. Nhưng mà hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy.

“Sao trông anh chán chường thế? Món đồ của em không tốt sao?” Laura hỏi.

Cố Thanh Sơn lắc lắc đầu, trả ống nhòm lại cho Laura.

“Chỉ là do anh không tìm thấy bạn gái của anh thôi.”

“Đây đúng là một tin xấu.” Laura đồng cảm nói.

Cố Thanh Sơn thoáng suy nghĩ.

Nếu như ra tay cứu những người đang bị mắc kẹt trong tòa nhà, chắc chắn mình sẽ phải nán lại ở đó một thời gian dài.

Nhưng mặc kệ bọn họ cũng không được.

Mồi Lửa đã lấy được hồn lực trên người bọn họ, tỷ lệ tiến hóa sẽ đại tăng.

Đang do dự, Cố Thanh Sơn vô tình nhìn thấy thông tin trên giao diện Chiến Thần.

Nhiệm vụ lần này vẫn dừng lại ở trên:

[Nhiệm vụ thứ nhất: Phi Điểu, hiện đã được thông báo.]

Cố Thanh Sơn thoáng ngây người.

Trong lòng lóe lên linh quang.

Vốn dĩ bởi vì cho rằng tòa nhà sáu trăm tầng chắc chắn sẽ rất phức tạp, chỉ có chim bay mới có thể bất chấp tất cả, tự do qua lại, cho nên mới thuận miệng đặt làm tên nhiệm vụ.

Hiện tại xem ra, mình còn phải cảm ơn cái tên này.

Hắn rút Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, vung kiếm nhẹ nhàng vạch lên mặt đất một lỗ hổng hình vuông.

Lỗ hổng này chính là cánh cửa thông tới tầng sáu trăm.

“Mở cửa nhưng không vào, anh định làm gì vậy?”

Laura hỏi.

“Chỉ là một thử nghiệm mà thôi.” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên mặt đất.

“Kiếm của anh được đó, có thể dễ dàng phá vỡ vũ khí lạnh của bức tường ngăn cách thế giới, quả là rất hiếm thấy.” Laura cảm thấy hứng thú nói.

Cố Thanh Sơn không tiếp lời, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giả dụ giống như lần trước, bị mắc kẹt bởi sự phòng ngự công kích linh hồn của Huyết Hải Ma Chủ, vậy thì sẽ không dễ xử lý.

Khi đó Cố Thanh Sơn đang giả vờ ngủ, do không đề phòng, nên đã hoàn toàn trúng chiêu.

Nếu như đã trúng chiêu, thì sẽ không dễ phá.

May mà lần này, đặc tính phá pháp của Lục Giới Thần Sơn kiếm đã phát được huy tác dụng, trực tiếp chém ra một lối đi trên bức tường ngăn cách thế giới của tầng sáu trăm.

Do đó, chuyện mà Cố Thanh Sơn suy nghĩ trong lòng đã có thể thực hiện.

Phì phì phì phì phì!

Tiếng rắn kêu dày đặc từ trong lỗ hổng mà Cố Thanh Sơn mở ra truyền tới.

Trong tổ rắn, những con rắn người mang nguyên tố lẫn lộn trở nên rối loạn.

“Đây là âm thanh gì vậy? Bên trong đó là thứ gì thế?” Laura thốt lên.

Cô vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng.

“Không phù hợp để trẻ em xem.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tuyệt vời!”

Laura hưng phấn giơ ống nhòm một mắt lên, muốn nhìn cho rõ.

Cố Thành Sơn ấn chiếc ống nhòm xuống.

“Không cần nhìn nữa.”

“Tại sao?”

“Thật ra là một đám dễ thương.”

Cố Thanh Sơn nói xong, cố định “Danh hiệu Chiến Thần” tại “Vương Bài Thích Khách.”

[Danh hiệu: Vương Bài Thích Khách.]

[Trang bị danh hiệu này, giành được kỹ năng chuyên biệt: Thu hoạch.]

[Thu hoạch: Mỗi khi ngài một kích giết chết đối thủ chỉ trong nháy mắt, linh lực do một kích này tiêu hao sẽ được khôi phục hoàn toàn.]

Như vậy, linh lực sẽ được đảm bảo đầy đủ.

Cố Thanh Sơn lại vỗ vỗ túi trữ vật.

Chỉ thấy một bộ chiến giáp chồng chất vết sẹo bay ra ngoài.

Nguyên bộ chiến giáp Du Kích Tướng quân.

Đã từng có rất nhiều người lên tiếng chất vấn.

Tại sao lại chế tạo giáp tướng quân với màu sắc bắt mắt như thế? Như vậy thì trên chiến trường, sự an toàn của các tướng quân sẽ trở thành vấn đề rất lớn.

Khi đó, Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh chỉ trả lời lại một câu, liền có thể niêm phong miệng của tất cả mọi người lại.

“Chúng ta là tu sĩ, chỉ có tu sĩ thống lĩnh mọi người xung phong liều chết ở phía trước, mới có tư cách mặc chiến giáp tướng quân.”

Chiến giáp đột nhiên phân tán ra, mỗi một bộ phận giống như một con cá thông minh nhao nhao bơi vòng quanh người Cố Thanh Sơn.

Bộ chiến giáp Du Kích Tướng quân này bao gồm các bộ phận như mũ giáp, giáp che ngực, giáp vai, bao cổ tay, bao bảo vệ tay, bao đầu gối, giày chiến... Trông mỗi bộ phận vô cùng đơn giản, không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, nhưng toàn thân có khắc phù văn phức tạp khó hiểu.

Mặc dù cả bộ chiến giáp có màu vàng kim, nhưng khi mặc lên người Cố Thanh Sơn lại không hề phô trương chút nào, ngược lại còn lộ ra vẻ uy nghiêm tang thương nhàn nhạt.

Laura nhìn chiếc áo giáp toàn thân của hắn, lẩm bẩm: “Món đồ chơi đẹp quá.”

“Đồ chơi?”

“Đúng vậy, chiếc áo giáp này quá tệ, so với kiếm lưỡi cong của anh thì càng kém xa.” Laura soi mói nói.

“Tạm dùng được.”

Cố Thanh Sơn nói xong, liền ôm Laura xuống khỏi vai, đặt ở phía trước ngực.

Hắn lấy ra một sợi dây thừng thật dài, bắt đầu quấn buộc vào mình và Laura.

“Anh đang làm gì vậy?” Laura cảnh giác.

“Anh đang cố định em lại, để đề phòng anh và em bị tách ra trong khi đang chiến đấu quyết liệt. Yên tâm đi, anh đã hứa sẽ đưa em ra ngoài rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

Động tác của hắn rất nhanh, sợi dây thừng nhanh chóng buộc chặt lấy hai người.

Cố Thanh Sơn lại nhanh chóng thắt nút, lắc lư đi vài bước, thử độ ổn định của sợi dây.

Cố định rất tốt.

Như vậy sẽ không sợ Laura bị rơi xuống.

Hắn hài lòng gật gật đầu.

“Em luôn cảm thấy anh đang giấu em chuyện gì đó.”

“Có chuyện gì đâu.”

Cố Thanh Sơn cười ha hả, nhanh chóng đi về phía rìa của tòa nhà sáu trăm tầng.

“Có điều chúng ta phải làm chim bay một lần.”

Hắn đội chiếc mũ giáp màu bạc lên, hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng.

Laura dần dần nhận ra điều gì đó, lo lắng nói: “Chờ một chút, anh biết em sợ độ cao mà, chi bằng chúng ta... A a a a! Cố Thanh Sơn! Em ghét anh!”

Trong tiếng thét chói tai của Laura, Cố Thanh Sơn đột nhiên nhảy ra khỏi tòa nhà.

Xuyên qua đám mây chì, bọn họ nhanh chóng rơi xuống trong tiếng gió tuyết gào thét.

Rất nhanh, Cố Thanh Sơn đã lướt qua hàng chục tầng lầu.

Do đó, hắn căn bản không cần phải đánh từng tầng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Gần như chỉ trong chớp mắt, trên giao diện Mồi Lửa, từng hàng chữ nhanh chóng hiện lên.

Hàng chữ này rất nhanh đã biến thành giọng nói.

[Hãy quay trở lại đỉnh tòa nhà ngay lập tức!]

[Hãy quay trở lại đỉnh tòa nhà ngay lập tức!]

[Cậu không thể nhảy ra ngoài tòa nhà, như vậy sẽ không có cách nào giành được phần thưởng của Thần Hi Chi Quang.]

“Phần thưởng? Ta không cần phần thưởng.” Cố Thanh Sơn nói.

[Nhưng nếu như cậu nhảy xuống như vậy, cậu sẽ không có được bất cứ hồn lực nào.]

Mồi Lửa tiếp tục nói: [Xin hãy nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này, không có hồn lực, cậu sẽ không thu hoạch được gì.]

Không có hồn lực...

Cố Thanh Sơn nhất thời không đáp lại.

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

Lục Giới Thần Sơn kiếm.

“Tầng năm trăm năm mươi... Chính là chỗ này.” Cố Thanh Sơn quát khẽ.

Kiếm di chuyển.

Bí kiếm Đoạn Thủy Lưu.

Ánh kiếm rực rỡ ngưng kết lại, lao về phía tường ngoài của tòa nhà.

Đùng đùng đùng đùng đùng!

Cùng với tiếng nổ như sấm sét, bức tường ngoài tầng năm trăm năm mươi bị nổ tung thành một lổ hổng khổng lồ.

Gió tuyết gào thét thổi vào.

Cố Thanh Sơn buông Lục Giới Thần Sơn kiếm, rút Địa kiếm nặng nề ra.

Rất nhanh, hắn đột nhiên biến mất.

Gần như là cùng lúc đó, trong tầng lầu này truyền tới mấy tiếng rú điên cuồng đáng sợ.

Tiếp theo, tiếng ngã nặng nề xuống đất vang lên, rồi sau đó là tiếng reo hò kích động xen lẫn tiếng khóc.

Trong một hơi thở, Cố Thanh Sơn lại xuất hiện bên ngoài tòa nhà.

Hắn tiếp tục bay xuống phía dưới.

Vết máu trên trường kiếm lan ra gió tuyết.

Cố Thanh Sơn một tay cầm kiếm, một tay ôm chặt lấy Laura đang run rẩy.

Hắn nói với Mồi Lửa: “Nhìn đi, bây giờ ta đã có hồn lực rồi.”

Gió lạnh thấu xương.

Cố Thanh Sơn mang theo Laura, không ngừng rơi xuống dọc theo bức tường bên ngoài của tòa nhà cao sáu trăm tầng.

Tốc độ rơi xuống của bọn họ nhanh hơn nhiều so với tốc độ rơi của bông tuyết.

Trong tình huống bình thường, Cố Thanh Sơn sẽ băng qua rất nhiều tầng lầu, trực tiếp rơi xuống.

Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Thỉnh thoảng thì hắn ra tay.

Sau khi sử dụng ống nhòm một mắt, hắn đã đánh giá được toàn diện mỗi trận chiến trong sáu trăm tầng.

Với những con quái vật đặc biệt hung tàn, hắn sẽ đích thân ra tay, giết chết bọn chúng.

Phi kiếm làm nổ tung bức tường bên ngoài của tòa nhà, nghiêng mình đi vào trong, sau đó lại nhanh chóng bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận