Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1700. Sống Sót! (1)


Đánh dấu
Nhưng như vậy vẫn chưa xong.
Cố Thanh Sơn dần dần trở nên thấp đi, thân hình cũng trở nên gầy yếu, khuôn mặt hơi có vẻ non nớt.
Quạ và vịt bông nhìn hắn.
“Ma quỷ, ngươi vậy mà lại biến thành thiếu niên Nhân tộc, lại còn đẹp trai như vậy, thật không công bằng.” Vịt bông màu vàng Ngự Quyển căm giận nói.
Cố Thanh Sơn sờ lên mặt mình.
Ta vốn là như vậy, ngươi trách ta thì có ích gì.
Cô gái đứng một bên, khoanh tay nói: “Nhìn qua mới mười lăm tuổi, thật là ngây ngô, chậc chậc...”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức xốc ống tay áo của mình lên.
Chỉ thấy ở cổ tay trái có một chấm tròn màu xanh đậm lặng lẽ xuất hiện.
Trên Giao diện Chiến Thần Nắng Maiện ra dòng chữ nhỏ mới:
[Chứng nhận của thế giới.]
[Đây là thân phận mà ý chí thế giới ban tặng cho ngài, nó sẽ ghi chép lại hành động của ngài và điều động sức mạnh thế giới cho ngài sử dụng.]
[Hãy lấy được hoa văn để chứng minh lập trường của ngài.]
[Nếu như ngài thành công, thế giới sẽ dần dần tiếp nhận ngài.]
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Thanh Sơn, chấm nhỏ màu xanh đậm dần dần hóa thành hoa văn có hình một thanh trường kiếm, kích cỡ dài chừng một ngón tay.
“Ơ? Sao ngươi lại có một hình xăm?” Quạ hỏi.
Cố Thanh Sơn sờ lên hoa văn trường kiếm.
“Đây có lẽ là nhân tố quan trọng cho sự sống còn của chúng ta.”
Hắn thận trọng nói.

“A a a a a a a a!”
Trong trời đêm yên tĩnh bỗng vang vọng một tiếng hét được nâng cao đến tận quãng tám.
Ầm!
Một vì sao rơi xuống trấn nhỏ Ramon tại vùng biên giới Công quốc (*).
(*) Công quốc tức là một phần đất được chia cho Công tước.
Một thiếu niên, một cô gái, một con vịt bông đồ chơi xuất hiện từ trong hố đất.
“Khụ khụ khụ! Rơi từ trên cao như vậy thực sự rất đau.” Vịt bông nói.
“Người làm nghiên cứu như các ngươi luôn luôn thiếu rèn luyện.” Cô gái nói.
Nàng ta đứng lên, rút kiếm bên hông, đánh giá tình hình xung quanh.
Một giọng con trai non nớt vang lên: “Ta không đồng ý với điểm này, kỳ thực công việc nghiên cứu sẽ không trì hoãn việc rèn luyện thân thể.”
Là Cố Thanh Sơn.
Thiếu niên cũng rút kiếm, đứng sóng vai với cô gái.
Trước mặt ba người bỗng nhiên xuất hiện một vùng ánh sao xanh thẳm.
Vô số âm thanh từ trong ánh sao vang lên, đồng thanh nói:
“Chúng ta hóa thành ý chí pháp tắc của thế giới, tận lực trợ giúp thế giới này chiến thắng ác quỷ, quái vật, ôn dịch.”
“Người xa lạ, hãy giúp đỡ chúng ta và thế giới này.”
“Chúng ta cho các ngươi thuật thông hiểu ngôn ngữ chữ viết cố định của ba thế giới, cũng sắp xếp thân phận tương ứng...”
Có ba cái rương từ không trung rơi xuống, đáp trước mặt ba người Cố Thanh Sơn.
Âm thanh kia tiếp tục: “Nhưng mà, các ngươi đương nhiên phải làm một chuyện khác mới có thể sử dụng tốt thân phận này.”
“Các ngươi cần phải sống sót trước đã.”
Nói hết lời, những ánh sao xanh thẳm từ từ biến mất.
Ba người nhìn nhau, lại nhìn mấy cái rương trước mặt.
“Vậy trong cái rương này là thân phận mà thế giới chuẩn bị cho chúng ta?” Ngự Quyển hỏi.
“Sống sót?” Quạ khẽ cười một tiếng, tùy ý vung kiếm, nói: “Đây có phải là quá xem thường người khác rồi không?”
Ngự Quyển tán đồng nói: “Không sai... Ta là nhà nghiên cứu của thư viện Hư Không, thế mà lại có người nghi ngờ năng lực sinh tồn nơi hoang dã của ta, thật đúng là coi thường chúng ta quá mà.”
Cố Thanh Sơn không nói gì, lại nhìn vào hư không.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy, không ngừng hiện lên cái mới:
[Thời gian: Thánh Linh năm thứ 769.]
[Địa điểm: Trấn nhỏ Ramon.]
[Bổn giao diện đã cảm ứng được vết nứt của sự dung hợp thế giới, trong ba thế giới dung hợp sẽ có một thế giới mở lối đi dung hợp.]
[Nếu như các ngài có thể sống sót, chúng sinh thế giới này sẽ thừa nhận thân phận của các ngài.]
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, mở cái rương của mình trước.
Hắn thấy bên trong là một phần di chúc, một quyển công văn chứng minh thân phận, cùng với một bộ cung gỗ và mũi tên.
Cố Thanh Sơn lấy công văn và di chúc ra, đọc thật kỹ rồi nói:
“Ở đây có một thị trấn mới được những người đi khai hoang thành lập, chủ nhân của nó đã qua đời, mà ta là đời sau của thủ lĩnh khai hoang. Dựa theo quy củ, ta phải đến phủ Tử Tước trong vòng mười ngày để hoàn thành nghi thức sắc phong Nam Tước.”
Cố Thanh Sơn cầm cung gỗ trong tay, ước lượng.
Quạ gơi chân đá một cú làm cái rương trước mặt mình văng đi, chỉ thấy bên trong là một khối lệnh bài bằng sắt, một phần công văn và một cái túi nhỏ.
“Sao đồ của ta với ngươi không giống nhau?”
Hắn cầm lệnh bài bằng sắt lên nhìn, chỉ thấy mặt trước có một chữ “Quạ”, mặt sau là hình vẽ một cô gái.
Trên công văn ghi lại thân phận nữ kỵ sĩ của nàng ta, trong chiếc túi nhỏ là tiền xu.
“Kỵ sĩ à? Tạm được.”
Quạ cất tiền đi.
“Người khai hoang... Xem ra ngươi và Ngự Quyển là hộ vệ của ta, chúng ta là quý tộc cấp thấp nhất của thế giới này.” Cố Thanh Sơn phân tích.
“Có lẽ chúng ta cần phải tranh thủ leo lên chức vị cao hơn, nắm giữ quyền lợi ở thế giới này.” Quạ nắm quả đấm trắng nõn, nói.
“Nhưng nghe nói thế giới này là thế giới mạnh nhất, lại còn chưa hiểu rõ cơ cấu xã hội ra sao. Chúng ta cần quan sát thêm một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngự Quyển vỗ ngực: “Cơ cấu xã hội gì đó cứ giao cho ta là được. Ta từng nghiên cứu rất nhiều nền văn minh, rất quen thuộc với những chuyện kiểu này, đồng thời cũng thông thạo cách nhanh chóng giành được quyền thế trong các văn minh... Ta có gần tám trăm nghìn chiến lược công chiếm văn minh tương ứng và có kinh nghiệm 97 lần thành công trong thực tiễn.”
Cố Thanh Sơn và Quạ nghe xong liền cảm thấy kính nể.
Quạ nói: “Ngự Quyển, mau nhìn xem thân phận của ngươi, biết đâu có trợ giúp lớn!”
Ngự Quyển gật đầu, nói: “Ừm... cũng đúng, nên nhìn xem thân phận của ta là gì, ta sẽ dùng nó để vạch kế hoạch rõ ràng.”
Vịt bông nhảy dựng lên, dùng một cánh mở cái rương trước mặt ra.
Chỉ thấy trong gương không có vật gì khác, chỉ có một cái thẻ.
Vịt bông nhặt tấm thẻ lên, tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ:
“Đồ chơi: Vịt Bông.”
“Giá: Một đồng.”
Vịt bông nắm chặt tấm thẻ này, bất động thật lâu.
Gió lạnh vù vù thổi qua.
Nhìn bóng lưng thê lương của vịt bông, Cố Thanh Sơn động viên: “Ngự Quyển, sức mạnh của kiến thức là vô tận, tỉnh lại đi!”
Quạ cũng nói theo: “Đúng, ban nãy ý chý thế giới nói chúng ta phải sống sót trước! Bây giờ là thời điểm cần sự đoàn kết, bởi vì nói không chừng sẽ có quái vật xuất hiện.”
Bốn phía yên tĩnh.
Thiếu niên và vịt bông cùng nhìn về phía Quạ, lớn tiếng nói: “Ngươi vừa mới nói gì???”
Quạ ngẩn người, ngại ngùng nói: “Lúc biến thành con gái lòng ta có hơi rối rắm, nhất thời quên mất chuyện về ‘thuật đón may tránh rủi’...”
Một giây kế tiếp.
Gió đêm thổi qua.
Trong gió truyền đến một tiếng kêu gào trầm thấp.
“Không tốt...”
“Cái...”
Cố Thanh Sơn và Quạ đồng thời rút kiếm, nhưng chỉ kịp đón đỡ.
Rầm! Rầm!
Hai người bị đánh bay ra ngoài, một lớp bụi mù dâng lên bên đường.
Tai vị trí bọn họ đứng lúc đầu xuất hiện một con sói khổng lồ với bộ lông giống như gắn lưỡi dao khắp toàn thân.
Một giây kế tiếp, Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện, đâm một kiếm về phía con sói khổng lồ.
Sói khổng lồ không hề nhân nhượng, quát lên: “Đi chết đi!”
Nó há mồm phun ra một luồng ánh sáng rừng rực...
Ầm!
Cố Thanh Sơn cùng với Quạ đứng phía sau đều bị đánh bay ra ngoài.
Hai người lăn mấy vòng trong không trung,
“Không phải quái vật bình thường, nó biết một lần đánh hai người, có trí khôn.” Quạ nói.
“Có thể nói chuyện giao tiếp, có lẽ là quái vật trong thế giới quái vật tuyệt chủng chạy đến.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sức mạnh của nó không lớn, không thể làm chúng ta bị thương, nhưng tốc độ công kích thực sự quá nhanh.” Quạ nói.
“Ta nghi ngờ đây không phải tốc độ mà là năng lực nào đó.” Cố Thanh Sơn cũng nói.
Hai người trao đổi thật nhanh, lại đột nhiên im lặng.
“Hỏng bét, Ngự Quyển...” Cố Thanh Sơn biến sắc.
Ngự Quyển chỉ mạnh ở học thức và hiểu biết về thế giới, còn năng lực chiến đấu thì thua xa Quạ và Cố Thanh Sơn.
Hơn nữa bây giờ cậu ta chỉ là một con vịt bông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận