Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1912. Cung Điện Tử Thần (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đúng là đạo lý này.
“Ngươi muốn nói lên điều gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trong Vạn Thần điện có nhiều chỗ trước nay chưa từng có con người lui tới, cho nên những bức bích họa hoặc tượng đá ở đó vẫn còn hoàn chỉnh, ta đề nghị cậu nên đi nhìn xem những thứ tao nhã này.” Gà trống nói.
“Ý ngươi là...” Cố Thanh Sơn ngập ngừng nói.
“Mặc dù các thần linh đều có chút phóng đại, nhưng tất cả đều được ghi chép lại trên các bức bích họa và các pho tượng điêu khắc. Những bí mật kinh người thuộc thời đại Tuyên Cổ này, chờ cậu tự mình đến chứng thực.”
Gà trống nhiều màu nói xong, quay sang gật đầu với Cố Thanh Sơn một cái, sau đó biến trở về thành pho tượng bất động.
Cố Thanh Sơn đứng im lặng tại chỗ một hồi, cất chảo và dao phay đi.
Bích họa sao?
Hắn đưa mắt nhìn về phía bức tường.
Nữ Thần Che Chở anh dũng chiến đấu đang chiến đấu với một tồn tại không rõ tên tuổi nào đó.
Có lẽ mình có thể thấy được dáng vẻ chân thật của tồn tại đó ở trong thần điện dưới nước?
Cố Thanh Sơn từ từ đứng lên.
“Công tử, cần ta biến thành ngài ở lại chỗ này không?” Sơn Nữ hỏi.
“Không, cô đi theo ta.” Cố Thanh Sơn thận trọng nói.
Hắn hóa thành một con mèo quýt, phát động “Dạ Mị Quỷ Ảnh”, mượn “Ngọc Vô Hà” trên người Duy Tôn.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mèo quýt vươn móng vuốt, bấm một bí quyết.
Cửa mật thất mở ra một khe hở.
Thân hình mèo quýt chớp nhoáng, từ đó chui ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, không một tiếng động.
Mọi việc diễn ra mà thần không biết quỷ không hay.
Mèo quýt tìm một thân cây, vọt lên, cảm thụ một cách tỉ mỉ.
Cảm giác bị theo dõi như có như không hoàn toàn biến mất.
Một sợi tơ màu đen quấn quanh chân trái đằng trước của nó, chỉ thẳng tới một hướng khác.
Mèo quýt híp mắt một cái, nhìn về bờ sông chìm trong bóng đêm.
Giây lát.
Con mèo này bắt đầu vội vã chạy nhanh.
Nó nhanh chóng đi tới bên bờ sông, dọc theo phương hướng sợi tơ vận mệnh chỉ dẫn, tìm được một khoảng đất nhão trong một bụi cỏ hẻo lánh.
Mèo quýt dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào đất, để lộ ra một lỗ hổng bằng nửa người.
Nước từ dưới sâu trào ra khỏi lỗ hổng, sau đó rất nhanh khôi phục lại như thường.
Mèo quýt nhìn lỗ hổng đường hầm bị nước tràn ngập này, âm thầm suy tư.
Cũng không biết trước kia cái lỗ hổng này dùng dể làm gì, nhưng nói chung, nó đã tránh được mớ rác rưởi tận thế chìm trong dòng sông dưới lòng đất.
Nó là một đường hầm nối liền thần điện và những công trình kiến trúc khác.
Mèo quýt lặng lẽ lặn xuống nước, lặn xuống dưới theo lỗ hổng.
Bốn phía tối om, không thể nhìn thấy thứ gì.
Mèo quýt quơ móng vuốt, không ngừng rẽ nước, đồng thời dùng thần niệm quan sát tình hình dưới chỗ sâu trong đường hầm.
Nước che lấp tất cả.
Mãi cho tới khi đến một nơi rất sâu, nó vẫn không thấy bất cứ vật sống nào, cũng không có bất kỳ âm thanh gì.
Mèo quýt lặn xuống khoảng chừng nửa canh giờ nhưng vẫn không tìm thấy đáy.
Giờ khắc này, nó cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.
Rốt cuộc Nữ Thần Che Chở đang làm cái gì? Vì sao lại xây dựng một đường hầm sâu như vậy trên hòn đảo của mình?
Mèo quýt hơi trầm tư, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nó trực tiếp phát động Di Hình Hoán Ảnh, bắt đầu di chuyển nhanh trong đường hầm ngập nước.
Cứ thế tiếp tục lặn xuống một khắc, phía trước rốt cuộc xuất hiện biến hóa.
Mèo quýt phát hiện mình vừa xông ra từ một trần nhà màu đen.
Ngoại trừ trần nhà, xung quanh chỉ có mặt nước mênh mông mù mịt, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
Mèo quýt uốn éo thân thể, nhìn vào trần nhà màu đen.
Toàn bộ trần nhà chẳng rõ sâu rộng, trên đó dày đặc các lỗ hổng, nhìn qua giống nhau như đúc, quả thực không hề có chút khác biệt nào.
Cho tới bây giờ, mèo quýt vẫn không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.
Nó tới bên cạnh lỗ hổng kia, nhẹ nhàng rạch một cái, tạo thành một ký hiệu nho nhỏ, sau đó lặn xuống dưới.
Sau đó nó lập tức thấy được một cảnh tượng...
Vô số thi thể nằm dưới nước sâu, tạo thành một biển thi thể.
Phóng tầm mắt ra xa, căn bản không thấy đâu là điểm cuối của biển thi thể này.
Mỗi một bộ thi thể đều bày ra dáng vẻ cầu khẩn thành kính, cho dù chết đi rồi vẫn duy trì biểu cảm như cũ.
Toàn bộ thi thể mặc giáp, trong tay cầm binh khí, dường như đang chuẩn bị chiến đấu.
Một cây cột đá từ chỗ sâu trong biển thi thể vươn lên, nối liền với bức tường màu đen trên trần nhà.
Trên cột đá này khắc hình vẽ một người tay cầm lưỡi hái, khoác áo choàng đen, mặt mũi bị che giấu dưới lớp mũ trùm đầu, đang chỉ huy vô số bộ xương khô chiến đấu với một con quái vật nào đó. Đáng tiếc là quái vật kia chỉ còn lại một thân thể mờ nhạt trên cột đá, hình ảnh được khắc đã sớm bị tổn hại, căn bản không nhìn ra đó là cái gì.
Mèo quýt khựng lại một lúc, sắc mặt trong biển vẫn có vài phần mê man.
Chỗ này hình như là Thánh Điện Tử Thần.
Thế nhưng chỗ này khác với toàn bộ thánh điện nó từng thấy.
Mèo quýt bơi tới chỗ cây cột đá khổng lồ.
Nó hao tốn chút thời gian mới quay quanh cột đá một vòng hoàn chỉnh.
Cây cột đá này quá lớn.
Cảnh tượng chiến đấu được khắc trên cột đá trông vô cùng sống động, toàn bộ chúng sinh được xếp thành hình xoắn ốc, Tử Thần đứng trên đỉnh chiến đấu với quái vật, cả bức điêu khắc làm cho người xem lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, có vài phần cảm xúc mãnh liệt dữ dội.
Thế nhưng ngoại trừ điều đó thì không thể nhìn ra cái gì.
Mèo quýt không cam tâm, phóng thần niệm ra quét một vòng, vẫn không phát hiện điều gì khác thường.
Nó trôi nổi trong dòng nước, lẳng lặng suy tư một hồi.
Chỗ này bí ẩn như vậy, lẽ nào lại không có một chút đầu mối nào?
Nó ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên trần nhà màu đen đầy rẫy lỗ hổng ngập nước dày đặc, chẳng biết thông tới phương nào.
Mèo quýt tùy ý tìm một lỗ hổng, chui vào, tiếp tục bơi lặn.
Nó đi tới một thánh điện bỏ hoang.
Tòa thánh điện này hoàn toàn chìm trong dòng sông dưới lòng đất, ngay cả bích họa cũng đã trở nên mờ nhạt.
Mèo quýt theo đường cũ trở về, lại tùy tiện tìm một lỗ hổng trên trần nhà, chui vào trong đó.
Nó lại tới một thánh điện khác.
Thánh điện này tuy cũng chìm trong nước nhưng vẫn còn tốt. Đáng tiếc trong thánh điện trống rỗng, bích họa trên tường khắc cảnh một gã thần linh loại dã thú đang chiến đấu, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra kẻ địch của nó là ai.
Mèo quýt trở về lần nữa.
Nó trôi nổi trong Thánh Điện Tử Thần, quan sát vô số lỗ hổng này thêm một lần.
Xem ra những thứ này thật sự là đường hầm bí mật...
Thế nhưng số lượng thực sự quá nhiều, cũng không biết lúc nào mới thăm dò hết toàn bộ.
Sắc mặt mèo quýt dần dần trở nên thận trọng.
Thánh điện vạn thần nào cũng có đường hầm bí mật nối liền với khu vực của Tử Thần.
Vì sao lại như vậy?
Mèo quýt vươn móng, vừa rẽ nước vừa suy nghĩ tỉ mỉ.
Một lát sau, nó lại đi đến trước cột đá Tử Thần lần nữa.
Trên cột đá, Tử Thần vẫn duy trì tư thế vung lưỡi hái, đang ra sức chém giết với tồn tại không rõ kia.
Tất cả yên tĩnh.
Mèo quýt không ngừng di chuyển vòng quanh trụ đá.
“Nếu như... tất cả thánh điện đều thông tới Thánh Điện Tử Thần, vậy ở đây nhất định tồn tại ý nghĩ đặc biệt nào đó.”
Mèo quýt thầm nghĩ trong lòng.
Vạn thần.
Đường hầm bí mật.
Thánh Điện Tử Thần.
Có thể...
Ánh mắt méo quýt lóe lên, dứt khoát bơi tới trước mặt tượng đá Tử Thần, đưa móng vuốt áp lên.
Trên người nó dâng lên từng ngọn lửa tử vong hắc ám, sau đó truyền toàn bộ vào tượng đá Tử Thần.
Tượng đá không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng mèo quýt lại giống như được khích lệ, không ngừng phóng ra ngọn lửa tử vong, liên tục truyền vào pho tượng cuồn cuộn không dứt.
Nếu là một pho tượng bình thường, lúc này đã sớm bị sức mạnh pháp tắc Tử Vong phá hủy, sao có thể hấp thu nhiều ngọn lửa tử vong như vậy.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Đột nhiên, pho tượng phát ra một tiếng rung nhè nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận