Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1919. Bàn Tay Khổng Lồ Bằng Ngọc (2)


Đánh dấu
Có nhiều pháp trận phòng ngự và bảo vệ như vậy, lỡ như trong mật thất xuất hiện chút gió thổi cỏ lay, mình cũng có thể lập tức sử dụng Sương Mù Phủ Xuống để trở về!
Cố Thanh Sơn đóng cửa mật thất, bay lên không trung, tuần tra tình hình khắp nơi.
Hắn dùng thần niệm tản ra tám phương bốn hướng.
Lúc này đêm đã về khuya, mọi người sau khi bị Đại Ca náo loạn một trận, đều trở về nghỉ ngơi.
Tất cả đều yên tĩnh và bình lặng.
Trên dòng sông ngầm cũng không có rác rưởi tận thế mới xuất hiện.
Rốt cuộc là cái gì?
Thần niệm Cố Thanh Sơn quét qua quét lại vài vòng, dần dần phát hiện ra đầu mối.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào vách đá bên trên hòn đảo, chỉ thấy trên đỉnh vách đá treo trên bầu trời xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Vết nứt này lan rộng với tốc độ cực nhanh.
Thôi xong!
Trong lòng Lâm Thịnh thầm kêu một tiếng không xong.
Lúc Lục Đạo Luân Hồi bị đánh nát, rác rưởi tận thế dồn dập chồng chất trên khắp cả vùng đất, đè sập một nửa Vạn Thần điện, chúng sinh còn sót lại trốn xuống lòng đất, kéo dài hơi tàn.
Hiện tại, không gian dưới đất cũng sắp sửa không chịu nổi.
Trên người Cố Thanh Sơn bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa hắc ám. Hắn phóng tất cả khí tức của mình ra bên ngoài.
“Ầm...”
Sức mạnh tràn ngập cảm giác tử vong không ngừng di chuyển trên Đảo Che Chở, kinh động mọi người.
Sinh linh các tộc đều nhao nhao chạy đến, nhìn về phía hắn.
Một tên yêu tinh dụi đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, quay sang Cố Thanh Sơn mà nói: “Muốn kể chuyện heo con tiếp sao?”
Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói:
“Không phải, có nguy hiểm, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
Hắn huy động lửa đen, để cho chúng bay tới gần vách đáã đang không ngừng nứt ra.
Mọi người nhìn một cái, lập tức hiểu ra tình hình.
Đây là tình huống đòi mạng!
Các chủng tộc lập tức trở nên bận rộn.
Các tinh linh của rừng bắt đầu phân phát binh khí, bày binh bố trận.
Người khổng lồ mời Tiểu Tịch ra ngoài, cả đám vây quanh cô.
Một yêu tinh lớn tuổi hét lên: “Ta chỉ biết câu chuyện vận mệnh ngày hôm qua nhất định sẽ dẫn tới gì đó!”
Cả đám yêu tinh đều gật đầu, cởi áo ngủ trên người xuống.
Chỉ thấy bọn họ võ trang đầy đủ, đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi từ lâu.
Xích Hộc từ dưới đất bay lên, dừng lại bên cạnh Cố Thanh Sơn, nói: “Rod, sao không nhìn thấy Mạc?”
“Hắn cần nghỉ ngơi, hiện tại do chúng ta tới ứng chiến!” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vứt lưỡi hái ngọn lửa hắc ám cho đối phương.
Xích Hộc cẩn thận nhận lưỡi hái, sau đó đưa qua một cái bình.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Rượu ta điều chế, hiệu quả rất tốt.” Xích Hộc thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn mở nắp bình, ngửi một cái, uống một hơi cạn sạch.
Ngọn lửa màu đen trên người hắn dâng lên như nước sôi, uy thế tăng lên vài phần.
“Được đó, rượu cô điều chế rất tuyệt.” Cố Thanh Sơn tán dương.
Xích Hộc cười ha ha, nói: “Thật sao? Ta điều chế rượu toàn là học từ ngươi, sau này khi nào ngươi dạy tiếp...”
Ầm!
Một âm thanh chấn động kịch liệt đột nhiên vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vách đá trên đỉnh hoàn toàn nứt ra rồi.
Một bàn tay khổng lồ rạn nứt rơi xuống.
Bàn tay này không chênh lệch mấy so với kích thước của Đảo Che Chở, rơi xuống dòng nước ở thượng nguồn hòn đảo, làm bọt nước văng tung tóe, khuấy động bầu trời.
Đất rung núi chuyển!
Mọi người đứng trên đảo nhỏ lung lay một trận.
Bàn tay khổng lồ nứt gãy kia dựng lên thẳng tắp giữa dòng nước, nhìn qua toàn thân óng ánh, giống như môt khối bạch ngọc.
“Đó là vật gì?” Xích Hộc thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Trong lòng hắn dâng lên tiếng báo động liên hồi, gần như không kìm hãm được ý muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức.
Chỉ thấy năm ngón tay trên bàn tay khổng lồ thay đổi vị trí, sau đó chắp lại với nhau, dần dần tạo thành một hình dáng kỳ quái.
“Nó đang ngọ nguậy kìa, Rod!” Xích Hộc núp sau lưng Cố Thanh Sơn, sợ hãi nói.
Cố Thanh Sơn giật mình trong lòng.
Không, không phải ngọ nguậy.
Bàn tay khổng lồ nứt gãy này đang bấm quyết!
Nó đang thi triển thuật pháp hệ tu hành!
Chẳng mấy chốc, toàn bộ dòng sông ngầm biến mất.
Đảo Che Chở cũng biến mất.
Tất cả mọi thứ, hết thảy đều biến mất.
Các sinh linh trên đảo phát hiện mình đi tới một nơi kỳ dị.
Một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện trước mắt mọi người.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, rọi lên cung vàng điện ngọc, rường cột chạm trổ, nhưng không hề nhìn thấy bất cứ vật sống nào.
Mọi người đứng trên khoảng sân trước cung điện, trước mặt là một tế đàn bằng ngọc.
Xung quanh tế đàn, bốn pho tượng to lớn Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mỗi bức đứng một hướng, vẫn không nhúc nhích.
Trên vùng đất bên ngoài quảng trường trồng đầy các loại cây cối, tạo thành rừng cây vô tận.
Cảnh tượng này khiến mọi người chỉ có thể trợn mắt há mồm.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn chợt nhớ ra gì đó, đột ngột nhìn về phía bàn tay khổng lồ bằng ngọc.
Chỉ thấy động tác của bàn tay khổng lồ liên tục biến đổi, dường như vẫn đang tiếp tục phóng ta pháp quyết gì.
Theo tư thế của bàn tay, bốn pho tượng khổng lồ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ chậm rãi quay đầu, hướng về phía mọi người.
Cố Thanh Sơn lập tức biến sắc.
Đây là tiên thuật Quảng Hàn của thiên giới!
Thời điểm trong hậu thế, Quỷ Đỏ đã từng thi triển tiên thuật này.
Chết tiệt, chết tiệt.
Ngay cả pho tượng tận thế và Người chờ đợi Ouroboros cũng không dám đón đỡ đạo tiên thuật này!
Những người này ở đây, liệu ai có thể chống đỡ nổi?
Cố Thanh Sơn quắc mắt lên, một đôi găng tay lửa màu đỏ xuất hiện trên tay hắn.
Chỉ thấy tay hắn như ảo ảnh chồng chéo, đánh ra một quyền hướng về phía bàn tay khổng lồ bằng ngọc ở phía xa.
Không một tiếng động, bàn tay khổng lồ bằng ngọc cứng đờ, dừng dộng tác lại.
Nhưng mà thuật pháp của nó đã hoàn thành!
Trong bốn pho tượng, thần thú Huyền Vũ mở mắt, nhìn chăm chú vào mọi người.
Trong tiên thuật của cung Quảng Hàn, bốn thần thú lần lượt tượng trưng cho sinh, tử, hóa, chuyển, không biết thần thú Huyền Vũ sẽ gây ra cái gì?
Cố Thanh Sơn không kịp nghĩ tiếp, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Hắn xuất hiện trước mặt bàn tay khổng lồ bằng ngọc.
“Aaa...”
Cố Thanh Sơn gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền nhằm vào bàn tay khổng lồ bằng ngọc.
Bất Chu, Vô Xá!
Đùng!
Tiếng động lớn vang lên, bàn tay khổng lồ hơi lung lay một cái.
Cố Thanh Sơn không hề ngừng nghỉ, nắm đấm từ một hóa mười, từ mười hóa trăm, từ trăm hóa nghìn, từ nghìn hóa vạn.
Trong nháy mắt, hàng triệu nắm đấm mang theo ngọn lửa che trời lấp đất, toàn bộ đánh vào bàn tay khổng lồ bằng ngọc.
Bất Chu – Vạn Ảnh!
Trên bàn tay khổng lồ bằng ngọc phát ra tiếng đấm dồn dập như mưa rào.
Trong lúc bất chợt, toàn bộ nắm đấm được thu lại, lửa cháy rợp trời biến mất, trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một làn sóng dao động kỳ lạ.
Bàn tay khổng lồ bằng ngọc đột nhiên lay động, tựa như cảm thấy sợ hãi.
Nó điên cuồng giãy giụa ngón tay, cố gắng bấm ra một quyết.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi khi nắm đấm phủ kín bầu trời, vài thanh kiếm đã âm thầm thử, nhưng đều không thể hủy diệt bàn tay này trong thời gian ngắn.
Chỉ còn một quyền này là có thể sử dụng.
Vừa đánh ra nhiều quyền liên tiếp như vậy, trong lòng Cố Thanh Sơn cũng ít nhiều có chút cảm ứng.
Chỉ có một quyền cuối cùng này, nhất định có thể đánh nát bàn tay khổng lồ này.
Thế nhưng nếu như đánh ra quyến ấy, tất cả sức mạnh của mình đều bị tiêu hao hết!
Bất Chu – Không Kiếp!
Đây là quyền mạnh nhất trong Bất Chu, nó ẩn chứa sức mạnh có thể đánh nát cả Lục Đạo!
...
Hãy để thời gian quay ngược trở lại.
Ngay khi Cố Thanh Sơn đánh ra quyền đầu tiên, bàn tay khổng lồ bằng ngọc đã hoàn thành thuật pháp, bốn thần thú đồng loạt quay đầu.
Thần thú Huyền Vũ mở mắt.
Nó nhìn mọi người một cái, lại nhìn về phía khu rừng bên ngoài quảng trường.
Dưới ánh nhìn của nó, một cây cổ thụ rợp trời dần dần thoát khỏi mặt đất, bay tới đỉnh đầu mọi người.
Các tinh linh, người khổng lồ, thậm chí yêu tinh, bọn họ căn bản đều không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong số đó vẫn có người hiểu được hoàn cảnh hiện tại rốt cuộc nguy hiểm đến nhường nào, và người nọ chẳng thể nào kìm chế được nữa.
Đó là Laques.
Bạn cần đăng nhập để bình luận