Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2219. Giết? Hay là lừa gạt? (2)


Đánh dấu

Lưu tuần thú thở dài rồi nói: "Đêm hôm trước, trấn đó đã bị quái vật tập kích, chỉ còn nửa số người sống sót."
"Vậy sao phải ném con dấu này xuống sông?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tuy rằng trấn đã không tồn tại nhưng con dấu vẫn có tác dụng dẹp yên Ngũ Hành, đúng lúc có thể bảo vệ dòng sông hướng về thị trấn này, đảm bảo nó được an toàn." Lưu tuần thú nói.
"Nếu còn người sống, sao không đưa con dấu đi bảo vệ bọn họ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên là an toàn của thị trấn quan trọng hơn rồi, lão đệ." Lưu tuần thú nói một cách đương nhiên.
Cố Thanh Sơn gật gù, không nói nữa.
Hai người rất nhanh đã trở lại thành.
Lưu tuần thú đi báo cáo toàn bộ quá trình, sau đó được gọi vào lần thứ hai.
"Cố tuần thú, chuyến này cậu đi có thu hoạch gì không?"
"Chuyện này rất đơn giản, sau này chuyện như vật chỉ cần một mình tôi đi thôi cũng được, đảm bảo không có vấn đề." Cố Thanh Sơn đáp.
"Được!" Huyện lệnh khen một tiếng rồi nói: "Cố tuần thủ, sau này cách năm ngày cậu đi ra khỏi thành thả con dấu ở các nơi. Làm xong việc, cả huyện thành được an toàn, ta sẽ có chỗ tốt dành cho cậu."
"Vâng, thưa đại nhân." Cố Thanh Sơn đáp.
...
Cố Thanh Sơn trở lại sân của mình.
Hắn nấu cho bản thân một bình trà, ngồi dưới bóng cây, vừa uống trà vừa suy nghĩ.
Lúc này, phần lớn trí nhớ của hắn đã trở về, chỉ còn chuyện tình của một quãng thời gian không nhớ ra được.
Sau khi đánh bại Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, bản thân đã trải qua chuyện gì?
Cố Thanh Sơn khổ sở suy nghĩ.
Một canh giờ trôi qua.
Trà đã nguội, nhưng hắn vẫn như cũ, không nhớ được chuyện sau đó.
Không còn cách nào.
- Xem ra vẫn phải làm chuyện mà mình quen thuộc thì mới có thể khôi phục kí ức.
Nhưng rốt cuộc là giết chóc, hay là lừa gạt?
Đây là một vấn đề.
Cố Thanh Sơn bỗng nhớ lại câu nói của Lưu tuần thú, không nhịn được mà thở dài.
Hắn lấy đóa hoa lan màu đen ra.
"Hắn thật sự nói như vậy?" Huyện lệnh hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân, hắn nói hắn không biết chữ, nhưng hắn lại nói với ta rằng tài nấu nướng của hắn học từ một quyển sách." Lưu tuần thú nói.
Huyện lệnh cười cười rồi nói: "Ngươi cảm thấy chuyện gì thế này?"
"Thuộc hạ không biết." Lưu tuần thú nói."
Huyện lệnh vuốt ve Thanh cung dài trong tay, nói một cách tùy ý: "Người ngày vừa đến đã dâng lên giải thưởng vàng, lại biết cách làm việc, đây là mặt mũi thông suốt. Hẳn là hắn sợ ngươi lúng túng cho nên mới nói như vậy."
Lưu tuần thú than thở: "Tài bắn cung của hắn thật sự lợi hại, lúc đó ta đứng nhìn ở bở sông, cảm thấy hơi kinh hồn bạt vía."
Huyện lệnh cân nhắc rồi nói: "Có thể làm cong cung tên có không ít người, tại sao ngươi lại cảm thấy hắn lợi hại?"
Lưu tuần thú suy nghĩ hồi lâu rồi nói một câu: "Ta cũng không biết, chắc do cảm thấy sát khí trên người hắn quá nặng, khiến lòng người run sợ."
Huyện lệnh đăm chiêu.
Hiện tại thực lực của mọi người đều bị giới hạn, người này vẫn có thể khiến lão Lưu run sợ trong lòng.
Vậy thì không đơn giản.
Huyện lệnh cân nhắc mà nói: "Xem ra thực lực hắn vốn rất tốt - như vậy, tiệc tẩy trần buổi tối của các ngươi ta cũng đi."
"Vâng, thưa địa nhân." Lưu tuần thú nói.
Một bên khắc.
Ở tiểu viện.
Cố Thanh Sơn nắm Luân Hồi U Lan, phát động "Yêu Nguyệt".
Một dòng chữ nhóm màu đỏ tươi xuất hiện.
"Bởi vị toàn bộ chúng sinh ngoại giới mà ngươi kết nối đều trong trạng thái mê man, vì lẽ đó không có cách nào chỉ định một vị cụ thể."
"Những chúng sinh có liên quan đến ngươi sẽ có một người tùy cơ tỉnh lại, đến lúc sẽ xuất hiện."
"Hắn sẽ mất tất cả năng lực của bản thân, chỉ chừa lại một loại."
Những dòng chữ màu đỏ tươi biến mất.
Sợi dây nhỏ như hoa đỏ rơi xuống trước mắt Cố Thanh Sơn, giống như một cánh cửa ánh sáng, mở hai bên ra.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi xuất hiện.
Ngũ quan của ông ta thâm thúy, vẻ mặt chìm trong tang thương, trên người mặc một bộ trang phục dài màu đen, miệng ngậm thuốc lá, trên tay đeo đầy nhẫn châu bóng.
- Cử chỉ nhanh nhẹn phong độ.
Nhưng ông ta vừa mở miệng thì đã phá hủy hình tượng của bản thân.
"Thật là quái lạ! Ta đang nghiên cứu những bí ẩn giữa hai thế giới trong giấc mơ, làm sao gọi ta dậy rồi?"
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, không nhịn được mà thở dài.
"Liêu Hành, đã lâu không gặp." Hắn chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, cậu yên tâm, thế giới đầu tiên vẫn tốt đẹp cả, ông anh tôi đã bảo vệ thay cậu đấy." Liêu Hành đáp.
Không sai, người này chính là nhà khoa học liên bang, lúc trước giả chết để tránh sự truy sát của Cửu Phủ, trốn ra ngoài không gian - Liêu Hành.
Sau đó, ông được Cố Thanh Sơn khuyên trở về, cùng nhiều thứ khác.
Liêu Hành đưa cho Cố Thanh Sơn một điếu thuốc
Cố Thanh Sơn không nhận, ông ta tự mình hút.
Đợi khi Cố Thanh Sơn giới thiệu tình hình xong, Liêu Hành nói một cách hứng thú: "Tuy rằng cậu quên không ít chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, chắc hẳn thực lực của các cậu đã bị những thánh tuyền này phong bế, chỉ còn dư lại một chút sức mạnh của bản thể."
"Đúng là như thế." Cố Thanh Sơn đáp.
Nói tới chuyện này, đúng là hắn có chút cảm kích Lâm.
Vũ Kinh mà Lâm truyền cho hắn không chỉ thần bí mà còn vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần tụng trước khi tu hành thì cơ thể sẽ không ngừng mạnh mẽ, nâng cao cảm ngộ Vũ Đạo.
Cho tới nay, hắn vẫn không buông quyển Vũ Kinh này xuống.
"Tôi đã rời thế giới ban đầu quá lâu - sau đó ngài đã tu hành tới mức nào rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Kỳ Nguyên Anh." Liêu Hành đáp.
Cố Thanh Sơn nói một cách kinh ngạc: "Không phải chứ,
Ngài là nhà khoa học già, tư duy tinh tế, ngộ tính vô song, muốn tiến hành tu luyện một cách chân chính thì phải nhanh hơn so với người bình thường."
Nét mặt già nua của Liêu Hành giống như không nhịn được mà nói: "Kỳ thực tôi vốn định đuổi theo cậu, nhưng vừa đến kỳ Nguyên Anh, tuổi thọ mấy ngàn năm, thân thể lại tốt, tôi cũng không chắc lắm."
"Ngài đã làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành hình như nhớ ra điều gì đó, rù rì nói: "Ta là nhà khoa học đứng đầu của hành tinh, cậu không biết có bao nhiêu người đẹp muốn học tập khoa học kĩ thuật tiên tiến cùng ta không. Tóc dài, hoạt bát, mắt to, eo nhỏ, xấu xa, thành thục, thuần khiết, ngây thơ - chà chà, thật ra ta đã thực hiện được lý tưởng đời người."
Cố Thanh Sơn nâng tấm biển lên và nói: "Không phải ngài có rất nhiều con cháu sao?"
"Đời người phải không ngừng phấn đấu, mọi khắc đều đối mặt với khiêu chiến mới." Liêu Hành nhún vai nói.
Cố Thanh Sơn nhìn ông một cách bình tĩnh, hận không thể đuổi ông ta về ngay lập tức.
Nhưng "Yêu Nguyệt" không phải muốn thì có thể tùy tiện phát động, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận