Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1584. Cây Khô (2)


Đánh dấu
Bởi vì nơi này không có thứ gì cả, sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ nào.
Hắn tìm được một nơi khá bằng phẳng, đó là một bức tường kim loại đã đổ, rồi trải đệm và chăn ra.
"Tốt, mình phải nghiên cứu chút, xem xem cách sử dụng cái phân thân này là như thế nào."
Hắn lầm bầm vài câu rồi nằm lên giường, dần dần nhắm mắt lại.
Tại thế giới bị hủy diệt...
Màn đêm là hoàn cảnh duy nhất tại đây...
Chỉ có một thiếu niên đang ngủ trong đó.
Mười phút sau...
Hai mươi phút sau...
Cố Thanh Sơn đột ngột cảm giác được mình đã tỉnh giấc.
Thế nhưng hắn lại biết, mình vẫn đang ngủ.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, rất khó mà miêu tả bằng lời.
Ở trong trạng thái này, trong thế giới có vẻ như nhiều hơn một thứ gì đó.
Đó là một thứ mà khi hắn tỉnh, hắn không thể cảm nhận được nó.
"Cứu... ta."
Một tiếng nói thều thào từ dưới lòng đất truyền tới.
Cố Thanh Sơn cảm thấy rất kinh ngạc.
Tại sao mình đang ở thế giới khác, mà vẫn nghe thấy giọng nói này?
Giọng nói này là của ai?
Hắn nghĩ tới đây thì cả cơ thể bắt đầu bay xuống phía dưới.
Cảm giác thật sự giống như lần trước: Hắn rơi thẳng vào trong lòng đất, đi xuyên qua vô số xương khô, xuyên qua mỏ quặng khoáng sản dưới lòng đất, dung nham, vách ngăn giữa các thế giới, rồi rời khỏi thế giới tận thế đêm tối kia, xuất hiện tại lòng đất phía dưới lưu phái Sơn Hải, sau đó lại tiếp tục rơi nhanh xuống phía dưới.
Hắn liên tục đi xuống, đi xuống.
Vẫn đang xuống phía dưới...
Cố Thanh Sơn lúc này cũng ý thức được việc mình bây giờ chỉ là thể linh hồn, nếu không thì sẽ không thể xuyên qua tầng đất dày như vậy được.
"Dạ Du Thần", chính là khả năng có thể xuyên thấu vô số vật cản, ở một nơi nào đó ngưng tụ lại cơ thể.
Thế nhưng mỗi một giấc mơ, chỉ có thể ngưng tụ một lần.
Lần trước đó, mình còn không hiểu rõ ràng, cũng không kịp phòng bị gì. Mà lần này hắn muốn chọn một địa phương ngưng tụ cơ thể thật chính xác.
Hắn đang suy nghĩ thì trước mắt xuất hiện một nơi rất rộng rãi và sáng sủa.
Nơi này là một vùng đất hoang cằn.
Trên mặt đất đều là những viên đá với những hình thù kỳ lạ, không có vật còn sống, chỉ có một cây đại thụ đã chết héo.
Cố Thanh Sơn quyết định ngưng tụ cơ thể ở trên vùng đất hoang này.
"Là ai? Vừa rồi là kẻ nào cầu cứu?" Hắn hỏi.
"Ta... là ta... nhanh cứu ta ra..."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía âm thanh phát ra, nơi đó chỉ có một gốc cây đã chết héo.
Kỳ lạ thật...
Nơi này chính là lòng đất phía dưới lưu phái Sơn Hải, tại sao lại có một thế giới độc lập? Trong đó còn có một cây đại thụ kỳ lạ này?
"Ngươi... là thứ gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Giọng nói kia bỗng thay đổi thành tiếng cười, trầm giọng nói: "Một tên nhóc tới từ tương lai, đã hợp tác với ta dưới sự chứng kiến của người đứng đầu Vương miện Ngôi sao, vậy mà không biết ta là ai à?"
Cố Thanh Sơn hơi run rẩy.
"Ngươi là người của Vực Sâu Vĩnh Hằng sao?"
"Không. Ta chính là Vực Sâu."
Cố Thanh Sơn thầm giật mình.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự là quá kỳ lạ.
Hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay – chiếc nhẫn mà Vực Sâu đã đưa cho hắn, nhưng nó không có chút phản ứng nào cả.
"Nhanh lên, cứu ta ra ngoài, ngươi có vấn đề gì thì ra ngoài lại hỏi." Giọng nói kia thúc giục.
Cố Thanh Sơn yên lặng, không nói gì cả.
Đột nhiên hắn vẫy tay, Thiên Địa song kiếm đã xuất hiện trên tay của hắn.
Phía sau lưng của hắn, xuất hiện một người.
Một người đeo một thanh kiếm trên lưng.
Cố Thanh Sơn cũng không quay đầu lại.
Hắn cầm Thiên Địa song kiếm, hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đeo kiếm kia nói: "Đáng nhẽ câu hỏi này là của ta hỏi các hạ chứ! Dù sao nơi này là nơi phong ấn của lưu phái Sơn Hải chúng ta, ta thật không biết, làm cách nào mà các hạ có thể vượt qua vô số vòng bảo vệ mà tới được đây."
Kiếm ý của hắn ta mạnh mẽ như núi như biển, vẫn luôn khóa chặt Cố Thanh Sơn, lúc nào cũng có thể phát động đòn tấn công trí mạng.
Cố Thanh Sơn cười cười.
Thông qua thần niệm, hắn cũng đã thấy được đối phương là ai.
Khi hắn ở lưu phái Sơn Hà thử quyền pháp, hắn đã gặp qua người cầm kiếm này rồi.
Đối phương chính là một đại lão của lưu phái, danh xưng là Trích Kiếm Tiên.
"Ngươi là Trích Kiếm Tiên sao?" Hắn hỏi lại.
Từng luồng kiếm khí nhỏ bé từ trên người hắn tỏa ra.
Hắn thu hồi Thiên kiếm, chỉ cầm Địa kiếm, múa ra vài đường huyễn lệ.
Thái độ như vậy đã chọc giận đối phương.
"Là ta đang hỏi ngươi!" Trích Kiếm Tiên quát lớn.
Thanh kiếm sau lưng hắn ta chớp lóe, biến thành hàng triệu thanh phi kiếm, như một con sông khổng lồ vắt ngang qua bầu trời, dùng một khí thế che ngợp trời đất lao về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên.
Bí kiếm - Thiết Kiếm Hoành Giang!
Vô số ánh kiếm xuất hiện trên Địa kiếm, ngưng tụ lại thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ che phủ bầu trời, ngăn cản toàn bộ phi kiếm đang tấn công tới.
Keng keng keng keng keng!
Từng tiếng kiếm va đập vào nhau, liên tiếp như mưa rào, làm da đầu run lên từng đợt.
Thế nhưng, vô số phi kiếm đập mạnh liên tục mà thanh kiếm ánh sáng kia vẫn đứng yên ổn tại đó.
"Khá tốt..." Cố Thanh Sơn khen: "Không hổ danh là cực cảnh của Kiếm Tiên, nếu chiến đấu thật sự thì thắng hay bại còn chưa biết."
Trên cực cảnh Kiếm Tiên, chính là cảnh giới Nhất Kiếm.
Kiếm thuật của hai người hơn kém không nhiều, với lại mỗi người đều có tuyệt kỹ và thủ đoạn ẩn giấu riêng của mình, nếu thật sự chiến đấu với nhau thì kết quả thật không dễ đoán.
Trích Kiếm Tiên giơ một tay lên.
Hàng triệu phi kiếm lại biến thành thanh trường kiếm như ban đầu, bay trở về trong tay của hắn ta.
"Chỉ một kiếm cũng có thể ngăn cản hàng triệu kiếm, kiếm thuật của ngươi thực sự rất khá, thế nhưng khi chiến đấu cũng không phải chỉ dựa vào kiếm thuật là có thể chiến thắng. Nếu như ngươi còn không chịu thành thật thì ta đảm bảo, ngươi sẽ không thể sống sót mà rời khỏi nơi đây." Trích Kiếm Tiên nói.
"Ta thật sự muốn thử xem có thật không." Cố Thanh Sơn vẫn không quay đầu lại, nói.
Rất khó mới có thể gặp được một người là kiếm tu, mà cảnh giới của hắn ta lại không kém mình bao nhiêu. Cho nên lúc này, chiến ý của Cố Thanh Sơn dần dần sôi trào.
Trích Kiếm Tiên bừng bừng sát ý, hét: "Muốn chết!"
Kiếm trên tay hắn ta hơi lay động, lại biến thành hàng triệu thanh phi kiếm...
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên.
"Dừng tay!"
Vô số ánh sáng từ trên trời rơi xuống, ngăn giữa hai người.
Một cô gái tóc dài mặc áo dài đỏ, giữa hai hàng lông mày là một điểm sáng nhàn nhạt.
Đó chính là tông chủ của lưu phái Sơn Hải, Sơn Hải Tê Hà.
Ngay sau đó, một người nam đeo mười thanh đao, một người đàn ông trung niên râu dài mặc áo trắng và một ông già luôn cười tủm tỉm cũng xuất hiện phía sau nàng.
Vạn Thánh Đao Tôn - Lý Xuân Đao, Bách Diệt Thánh Thủ - Trương Cửu Bạch, Ủng Cốt Lão Nhân - Từ U Hải, lại thêm cả Trích Kiếm Tiên - Vương Thuận thì toàn bộ đại lão của lưu phái Sơn Hải đã tới đầy đủ.
Vương Thuận cất kiếm đi, chào: "Tông chủ, ngài đã tới!"
"Ừ."
Sơn Hải Tê Hà nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Nàng ta bình tĩnh nói: "Theo như lời của giới tu hành thì Cố Thanh Sơn - Cố đạo hữu, không biết ngươi tới lưu phái Sơn Hải của ta là có mục đích gì?"
Cố Thanh Sơn cũng cất kiếm đi, cảm thấy khá tiếc nuối.
Khi trước, ngay cả Vạn Thánh Đao Tôn cũng biết mình là ai, hiện tại Sơn Hải Tê Hà có thể nhận ra mình thì Cố Thanh Sơn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào cả.
Đáng tiếc rằng người của đối phương quá nhiều, cho nên trận giao lưu giữa kiếm tu này không thể tiếp tục được.
Cố Thanh Sơn chắp tay, nói: "Hôm nay ta đi qua quý lưu phái, cảm nhận được có người đang gọi ta, muốn ta cứu mạng nó. Ta còn tưởng là người quen nên bèn xuống đây xem thế nào."
Đám người nhìn nhau.
Ngươi cứ vậy mà tới, chỉ đơn giản như vậy đã tới được khu vực phong ấn tại nơi sâu nhất của lưu phái chúng ta sao?
Tròng mắt Sơn Hải Tê Hà hơi động, nói: "Trước đó tại động Đông Hoang, Cố đạo hữu từng ra tay giết chết một quái vật tận thế chưa bao giờ xuất hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận