Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1967. Cung Bò Cạp (1)


Đánh dấu
Reneedol hét lớn với vẻ giận dữ: "Cả cuộc đời ta đều cố gắng chống lại vận mệnh, thế mà ngươi lại muốn ta bị vận mệnh trói buộc lần nữa sao!"
Giờ phút này, nàng ta giống như đã đột phá một loại gông cùm nào đó, quanh người nàng ta xuất hiện ánh sáng âm u chưa từng có.
Reneedol niệm chú cực nhanh:
"Tận thế trong lời đồn, là ngọn nguồn hủy diệt không thể chống lại, đại hồng thủy..."
Tíc tắc... tíc tắc...
Bảy giây!
Toàn bộ thế giới đóng băng biến thành trống rỗng.
Hình như có thứ gì đó phủ xuống.
Là tận thế trong truyền thuyết!
Cố Thanh Sơn chỉ cách lỗ đen hư không khoảng vài mét mà thôi, thế nhưng lại bị giữ lại giữa không trung, cả người cứng lại, gần như không thể cử động chút nào.
Lục Giới Thần Sơn kiếm ở quanh người hắn liên tục cắt chém, nhưng lại giống như chém lên một dòng nước vô tận vậy, chỉ có thể để cơ thể Cố Thanh Sơn di động với tốc độ cực chậm.
Tíc tắc... tíc tắc...
Sáu giây...
"Chết!" Reneedol gầm lên giận dữ.
Bỗng nhiên, lại có một giọng nói vang lên, áp giọng nói của Reneedol xuống.
"Ngôi Sao Cuối Cùng - Sinh Tử Đổi Mạng!"
Xích Hộc.
Chẳng biết lúc nào mà nơi nàng ấy đứng đã biến thành một bầu trời sao vô tận.
Trên bầu trời, Cố Thanh Sơn lại được tự do lần nữa, nhanh chóng bay về phía lỗ đen hư không.
Tíc tắc... tíc tắc...
"Xích Hộc!" Cố Thanh Sơn hét.
"Rod, ngươi phải sống thật tốt."
Xích Hộc cũng nói lớn, từ ánh mắt truyền ra sự quyến luyến vô tận, dõi theo từng bước chân của Cố Thanh Sơn.
"Xin lỗi, ta lại không nghe lời của ngươi, năng lực thứ ba của Bò Cạp vẫn là bảo vệ... bởi vì ta muốn bảo vệ ngươi."
Nàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn rồi nở một nụ cười thật tươi.
Tíc tắc...
Tíc tắc...
Thời gian còn lại: 0.
Cả người Xích Hộc hóa thành sao trời, biến mất khỏi trần thế.
Cả con sông thời gian đều tỏa ra ánh sáng long lanh một lần nữa. Vô số đoạn lịch sử ngắn lại xuất hiện, lấp đầy toàn bộ tuyến thời gian.
Sáu Phong Ấn Chương vẫn còn xoay xung quanh người Cố Thanh Sơn, hình thành một quả cầu ánh sáng lớn khoảng trăm mét, ngăn hắn không bị con sông thời gian ảnh hưởng.
Quả cầu ánh sáng theo dòng thời gian mà trôi nổi, hướng về tương lai đã được cố định mà trôi đi.
Cố Thanh Sơn ngồi trong quả cầu ánh sáng, yên lặng ngẩn người. Một con chó đen được tạo bởi lửa hắc ám cũng ở bên cạnh trông chừng hắn.
Một lúc lâu sau...
Cố Thanh Sơn nói. "Cuối cùng vẫn có một số việc mà ta không tính tới."
"Kết quả như vậy cũng đã rất tốt rồi, ngươi đã cứu vớt tất cả lịch sử cùng với tất cả mọi người." Giọng của Đại Ca truyền ra từ chó đen.
"Nhưng ta tính sai việc Reneedol sẽ mất đi lý trí, cuối cùng làm cho Xích Hộc mất mạng... chỉ vì cứu ta." Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói.
Đại Ca nói: "Còn chiếc chìa khóa kia, ngươi cứ như vậy mà đưa cho Mạc sao?"
"Đó là chìa khóa mở ra một rương bảo nào đó tại thế giới Phủ Bụi, nhưng trong chiếc rương đó cũng không có thần khí thứ ba của vận mệnh." Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca yên lặng một lát rồi thở dài: "Chiếc chìa khóa đó là giả à? Cuối cùng thì ta cũng hiểu, tại sao khi ta đi tới thế giới Phủ Bụi mang rương bảo về cho nàng ấy, mà nàng ấy lại muốn đâm chết ta."
Cả hai đều chìm vào trong quá khứ của bản thân, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn hoạt động cơ thể, làm ra những động tác khởi động nóng người.
"Hả? Ngươi muốn làm gì?"
Cố Thanh Sơn xoay đầu, nói: "Chúng ta cần ở nơi đây trong bao lâu nữa?"
"Chắc khoảng mấy năm nữa, chúng ta mới có thể vượt qua dòng lịch sử dài dằng dặc đầy buồn chán để trở về tương lai." Đại Ca nói.
"Nếu đã có chừng này thời gian..." Cố Thanh Sơn lắc eo và thả lỏng khớp nối, rồi nói tiếp: "Điệu múa Tế Mệnh của ta bây giờ có tên là Tam Sinh Tế, ta muốn biết kiếp sau của Xích Hộc là ai."
"Xích Hộc thuộc về Lục Đạo luân hồi sao?" Đại Ca hỏi.
"Đúng, ta đã sửa lại thuộc tính thế giới của nàng ấy."
"Sau đó thì sao?" Đại Ca hỏi.
"Ta muốn đi tìm nàng." Ánh mắt Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ kiên định.
Đại Ca liếc nhìn hắn, rồi nói với vẻ dè dặt: "Thế nhưng Xích Hộc chết tại thời đại Tuyên Cổ, mà hiện tại chúng ta đang vượt qua thời đại Tuyên Cổ, thời đại Viễn Cổ, tới đoạn thời gian mà Vực Sâu Vĩnh Hằng và thế giới Ác Quỷ quyết chiến... Hai điểm mốc thời gian này cách xa nhau không biết bao nhiêu năm, có lẽ Xích Hộc cũng đã luân hồi rất nhiều đời rồi, chưa chắc ngươi sẽ tìm được nàng ấy."
Cố Thanh Sơn yên lặng, ánh mắt dần dần tối đi.
Đại Ca hơi lắc đầu, an ủi: "Ta nghe nói... trong Lục Đạo cũng có một loại lực lượng, gọi là "duyên", có tác dụng kết nối và hấp dẫn chúng sinh với nhau."
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Đúng vậy, thế nhưng nếu như đã chuyển sinh quá nhiều kiếp, thì duyên phận sẽ không đủ, trừ khi..."
Hắn không nói tiếp.
... Trừ khi, Xích Hộc vẫn luôn không đi chuyển sinh.
Đại Ca suy nghĩ, rồi hỏi: "Ngươi đã nói thân phận chân thực của mình cho nàng ấy chưa?"
"Vào thời khắc cuối cùng, ta đã nói cho nàng biết." Cố Thanh Sơn nói.
"Có lẽ nàng vẫn luôn chờ đợi ngươi, không chịu chuyển sinh thì sao." Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn thoáng ngừng thở, rồi một lúc lâu sau mới lắc đầu, nói: "Thời gian quá dài, nàng ấy sẽ phải đợi tại bờ Vong Xuyên trong thế giới Hoàng Tuyền nào đó, chờ đợi qua cả thời đại Tuyên Cổ, thời đại Viễn Cổ, tới tận thời đại mà chúng ta đang sống... thế nhưng sự chờ đợi này cũng sẽ không có ý nghĩa gì, chỉ cần vào Vong Xuyên thì sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra tại kiếp trước."
Đại Ca hơi trầm tư, rồi nói: "Ta nghe nói mặc dù Vong Xuyên sẽ xóa đi mọi ký ức, thế nhưng một vài thứ có ấn tượng khắc sâu nhất, vẫn sẽ có tác dụng tận sâu thẳm linh hồn."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm rồi nói: "Ta cũng hơi hiểu về loại lực lượng có tên 'duyên' này, ta đoán... Xích Hộc sẽ có liên quan với pháp tắc Tử Vong."
Hắn đưa tay ra, vạch về phía hư không.
Một ngọn lửa màu đen xuất hiện, rồi biến thành một con chó đen.
Đây mới thực sự là Chó đen.
"Chó đen."
"Có!" Chó đen nói.
"Cho ngươi một nhiệm vụ." Cố Thanh Sơn nói.
"Nói đi, thần linh của ta." Chó đen nói.
"Xích Hộc thuộc về Lục Đạo, chắc chắn sẽ chuyển sinh, ta muốn ngươi đi vào trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, đi tìm kiếm truyền nhân của Tử Thần... có lẽ ngươi sẽ gặp được nàng, nhớ kỹ, ngươi phải bảo vệ nàng ấy." Cố Thanh Sơn nói.
Chó đen: "Nếu như thời gian quá lâu dài, ta sợ ta sẽ suy yếu đi, ký ức cũng sẽ quên hơn nửa, tới cuối cùng cũng chỉ có thể dùng cách ngủ say để chờ đợi..."
Cố Thanh Sơn xoa nhẹ đầu nó, nói nhỏ: "Yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ đợi được nàng."
"Được, Tử Thần các hạ, vậy ta đi." Chó đen nói.
Nó nhảy lên cao, rời khỏi khu vực được quả cầu ánh sáng bao phủ, rồi rơi vào trong một giai đoạn lịch sử nào đó.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn một lát.
Hắn cúi đầu, phát ra một âm thanh từ trong cổ họng.
"Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy?" Đại Ca hỏi.
"Chó đen có thể đi vào trong lịch sử, là bởi vì nó vốn thuộc về lịch sử, lại bị ta đưa đi theo." Cố Thanh Sơn nói.
"Chính xác." Đại Ca nói.
"Như vậy, chúng ta thì sao? Chúng ta rời đi để thế giới trở về với quỹ tích ban đầu. Nếu như hiện tại chúng ta nhảy vào dòng sông thời gian, đi vào lịch sử thì sẽ xảy ra chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta sẽ lại thay thế Mạc một lần nữa." Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn chần chờ, nói: "Vậy..."
"Không cần, có một số việc không cần trải qua thêm một lần nào nữa." Đại Ca nói với giọng bình tĩnh.
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu. Hắn ngẩn người một lát rồi bỗng đứng dậy, bắt đầu nhảy múa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận