Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1832. Song Thụ Vận Mệnh


Đánh dấu
Người kia an tâm, ngoắc tay với mọi người phía sau: “Mọi người không cần lo lắng, là Tiểu Ước Hàn.”
Những người kia đều nở nụ cười.
“Thật tốt quá, là kỵ sĩ đại nhân.”
"Hắn cũng trốn ra được!"
“Đi, chúng ta theo hắn đi.”
Bọn họ thấp giọng trò chuyện với nhau.
Cố Thanh Sơn hỏi người đàn ông tên là Tiểu Ước Hàn: “Khi nãy ngươi lộ mặt ra luôn không được sao? Vì sao phải dùng ám hiệu?”
Tiểu Ước Hàn nói: “Hết cách, tinh linh thích ngụy trang thành nô lệ bỏ trốn, sau đó giết sạch những người không có phòng bị.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Khu rừng này thật nguy hiểm.”
Đôi bên tập trung lại một chỗ.
Cố Thanh Sơn nhìn những người đó.
Bọn họ dù là nam hay nữ đều có thân hình mạnh khỏe, chỉ có điều bởi xiềng xích trên tay nên sức mạnh của bọn họ bị giam cầm, không thể phát huy thực lực chân thật.
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra, chém đứt xiềng xích cho tất cả mọi người.
“Đi theo hướng tây nam, bên kia có một khúc quanh nhỏ hẹp. Các ngươi chỉ cần đi thẳng dọc theo con đường kia là sẽ đến dòng sông vận mệnh. Cứ đi dọc xuống theo dòng chảy, các ngươi sẽ được tự do.” Hắn nói với mọi người.
Đám người phát ra tiếng hoan hô kìm nén.
“Nhưng chúng ta còn chưa báo thù.” Tiểu Ước Hàn đột nhiên nói.
Gã lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: “Lẽ nào các ngươi đã quên nỗi thống khổ khi bị tinh linh bắt làm nô dịch? Những ngày đánh mất tôn nghiêm đó, nếu như không nghĩ cách trả thù bọn chúng, chúng ta còn là chiến sĩ sao?”
Mắt thấy tâm trạng của mọi người cũng bị châm ngòi, Cố Thanh Sơn cau mày nói: “Báo thù cái gì, đám người các ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của tinh linh, đi mau.”
Tiểu Ước Hàn còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Sơn đã không muốn chờ thêm nữa.
Hắn trực tiếp phát động kỹ năng danh hiệu “Người Đàn Ông Lẳng Lơ Nhất”.
Cố Thanh Sơn nói: “Người khổng lồ và tinh linh đang xảy ra chiến tranh, nếu các ngươi muốn báo thù thì xuống một thành phố dưới hạ du dòng sông, nghỉ ngơi lấy sức cho tử tế, khôi phục sức chiến đấu. Ít hôm nữa đợi bọn chúng đôi bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, lúc đó trở lại báo thù cũng chưa muộn.”
Mọi người ngẩn ra.
“Nói có lý.” Tiểu Ước Hàn khẳng định.
“Trời ạ, hắn nói quá đúng.”
“Quả thật rất hợp lý.”
“Không sai, đây mới là thượng sách.”
"Đi, chúng ta đi mau!"
Mọi người ghé tai nhau thì thầm, nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi.
Tiểu Ước Hàn đưa cho Cố Thanh Sơn một chiếc huy chương màu bạc, đặt tay lên vai hắn, nói: “Ngươi đã cứu chúng ta, xin hãy cầm lấy chiếc huy chương này, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Bạch Ngân làm khách, ta sẽ cảm ơn ngươi tử tế.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy huy chương, thúc giục: “Trên đường chú ý an toàn, đi mau.”
Tiểu Ước Hàn cố sức gật đầu.
Gã lui về phía sau vài bước, xoay người, cùng mọi người rời đi.
Cố Thanh Sơn đứng bất động.
Cho đến khi những người đó đã khuất dạng, hắn mới nhẹ giọng nói: “Đi ra.”
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Mặt đất chấn động.
Một người khổng lồ cao mười thước từ trong bóng tối đi ra.
“Sinh mệnh nhỏ bé tầm thường, luồng sức mạnh mà ngươi đang dùng để trói ta gọi là gì?” Người khổng lồ hỏi.
“Kiếm ý.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta cảm nhận được ý chí của ngươi, cho nên đợi đến sau khi bọn họ rời đi ta mới ra ngoài gặp ngươi.” Người khổng lồ nói, lui về phía sau một bước, cúi đầu chào hỏi.
Hắn ta trong có vẻ già nua.
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta như vậy, cũng ôm quyền đáp lại.
Reneedol nói người khổng lồ là một chủng tộc tàn nhẫn, hung ác độc địa, ích kỷ, vô tình.
Thế nhưng người khổng lồ trước mắt này giống như chẳng hề muốn tranh đấu.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ lại người khổng lồ mình quen được trong Hoàng Tuyền.
Những người to lớn ấy không phải hoàn toàn chỉ biết một mực chém giết.
Cuối cùng bọn họ còn giúp mình.
Cố Thanh Sơn thu lại sát ý, hỏi: “Các hạ, ngươi núp trong bóng tối theo dõi mọi thứ, là vì sao?”
“Vừa rồi ta đã thấy hết, ngươi rất mạnh, lại rất có đạo lý, không chỉ nói chuyện lọt tai mà còn có thể khiến cho người ta vô thức nghe theo... Ta muốn mời ngươi gia nhập vào chúng ta, làm người giảng hòa giữa chúng ta và tinh linh.” Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
“Giảng hòa?” Hắn hỏi.
“Đúng. Thực ra Reneedol đi rồi cũng không sao, song thụ vận mệnh vẫn còn một quả khác. Tuy rằng nàng ta còn non nớt, nhưng hai chủng tộc hoàn toàn có thể cùng nhau bồi dưỡng đào tạo, giúp nàng trưởng thành.” Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Chờ một chút, có thể kể mọi chuyện lại từ đầu hay không?”
Người khổng lồ thở dài, nói: “Bây giờ chiến tranh đã bắt đầu, chúng ta không có quá nhiều thời gian, ta chỉ có thể nói sơ lược cho ngươi biết thôi.”
“Mời nói.” Cố Thanh Sơn nói.
Người khổng lồ hắng giọng một cái, nói: “Trước đây rất lâu, song thụ vận mệnh kết ra hai trái, hạ xuống một lời tiên đoán, rằng hai quả này cần các tinh linh và người khổng lồ chúng ta che chở, giúp các nàng trưởng thành.”
“Chờ sau khi các nàng thức tỉnh, tinh linh và chúng ta mỗi bên đều sẽ nghênh đón một Người bảo vệ hệ Vận Mệnh cường đại.”
“Hai Người bảo vệ hùng mạnh ấy sẽ giúp người khổng lồ chúng ta và tinh linh chiến thắng rất nhiều tai họa trong tương lai, trở thành nền văn minh mạnh nhất trên thế giới.”
“Lúc hai quả này xuất hiện trên cây, một quả trong đó chiếm cứ vị trí đón nắng ban mai, một quả khác hướng về phía sau thân cây, phô bày tương lai tốt đẹp không gì sánh được của chính mình.”
“Các tinh linh đã chọn trúng quả vận mệnh ở phía trước, và gọi nó là Reneedol.”
“Bọn họ cẩn thận che chở quả này, thậm chí còn lén động tay động chân, khiến phần lớn sức mạnh của cây đại thụ truyền vào trong quả này.”
Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi: “Còn một quả khác thì sao?”
Người khổng lồ nói: “Một quả khác cho tới bây giờ vẫn luôn im lặng, cho đến khi chúng ta phát hiện thủ đoạn bỉ ổi của các tinh linh, chuẩn bị tìm bọn họ tranh đấu, nàng mới mở miệng nói.”
Người khổng lồ lộ ra vẻ hồi ức, nói: “Quả kia nói cho chúng ta biết Reneedol là chị gái của nàng, chị gái nàng chỉ bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ cho nên mới gấp một chút, nàng cầu xin chúng ta đừng so đo chuyện này.”
“Nếu Người bảo vệ đã nói vậy, chúng ta cũng không tranh cãi với tinh linh nữa.”
“Phần lớn sức mạnh của song thụ vận mệnh vẫn bị Reneedol hấp thu như cũ, một quả khác chỉ lấy được một chút mà thôi.”
“Rất nhiều năm trôi qua, mấy ngày gần đây, quả tên là Reneedol đột nhiên hút khô toàn bộ sức mạnh của song thụ vận mệnh, trước khi đại thụ chết héo đã lặng lẽ rời khỏi khu rừng này, chẳng biết tung tích.”
“Các tinh linh dùng hết thủ đoạn giúp nàng lớn lên, cuối cùng nàng ta lại từ bỏ bọn họ.”
“Cho nên hiện tại các tinh linh đang tranh đoạt quả còn lại với chúng ta.”
Người khổng lồ thở dài, nói: “Tình hình như bây giờ, kỳ thực chúng ta và tinh linh không nên bùng nổ chiến tranh, mà hẳn là nên tập trung lực lượng hai tộc để nghĩ biện pháp cứu sống song thụ vận mệnh.”
“Chỉ có như vậy, quả còn lại mới có thể sống sót.”
“Nàng là hi vọng cuối cùng còn sót lại của chúng ta.”
Tim Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Hãy nói cho ta biết tên của quả còn lại.”
Người khổng lồ nói: “Nàng sống ở mặt sau của cây, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ánh nắng ban mai, cũng không nhìn thấy ánh mặt trời buổi ban trưa, chỉ có thể đắm mình trong ánh hoàng hôn.”
“Cho nên, chúng ta gọi nàng là Tịch.”
Tịch.
Cố Thanh Sơn nghe được tên này, không nói gì một hồi lâu.
Tiểu Tịch...
Thì ra được sinh ra ở đây.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn lên người khổng lồ già nua.
“Ta đồng ý giảng hòa cho các ngươi, vậy có thể đưa ta đi không?” Hắn hỏi.
Người khổng lồ vui vẻ nói: “Bây giờ chiến tranh đã bắt đầu, chúng ta phải chạy nhanh một chút... Nào, đứng trên bả vai của ta.”
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy lên, đứng vững trên vai người khổng lồ.
“Vịn cho chắc, ta sắp bắt đầu chạy.”
“Được.”
Người khổng lồ sải từng bước dài, chạy như điên về phía sâu trong khu rừng.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một bước của hắn ta đều dẫm ra một cái hố cạn trên mặt đất, thân hình như một ảo ảnh mơ hồ, không ngừng vượt qua khoảng cách cực xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận