Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1841. Gặp Mặt Tại Thời Đại Tuyên Cổ


Đánh dấu
Cùng lúc đó.
Trên vùng hoang dã.
Cách Reneedol khoảng mấy dặm.
Cố Thanh Sơn đứng giữa ba mươi sáu pháp trận ẩn núp, thu lại mấy cái xác vào trong túi trữ vật.
Ba tên thiếu niên kia vẫn ngất đi, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mạc đã sắp tỉnh lại rồi.
"A..."
Mạc rên rỉ ngắt quãng.
"Ngươi thế nào rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi nhỏ.
Mạc mở mắt ra, thử cảm ứng tình trạng hiện tại của bản thân.
Rồi Mạc cười khổ, nói: "Hiện tại ta gần như là một kẻ tàn phế rồi, tất cả lực lượng đều biến mất, thật sự không nghĩ tới vẫn còn có thể sống sót."
"Tình hình hiện tại của thế giới pháp tắc như nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta cũng không thể nói rõ được, ta vừa vào thì đã thấy một lực lượng hủy diệt ngập tràn thế giới pháp tắc, những thú pháp tắc khổng lồ kia thì giống như là bị điên vậy, tấn công lẫn nhau, sau đó..."
Mạc nói với vẻ lo lắng: "Reneedol đâu? Những người khác sao rồi?"
Mắt Cố Thanh Sơn lóe lên.
Ba thiếu niên khác vẫn đang ngất xỉu cách đó không xa, vậy mà Mạc lại không cảm ứng được.
Xem ra Mạc thật sự đã mất đi sức mạnh.
Thế nhưng hiện tại pháp tắc đã khôi phục, mà Mạc cũng đã tỉnh dậy, lực lượng sẽ trở về sớm thôi.
Cố Thanh Sơn nói: "Mấy người họ đều tốt cả, Reneedol đang ra ngoài tìm kiếm thức ăn, chỉ còn mấy người chúng ta ở lại, chỉ là tình hình của ngươi rất nguy hiểm."
Sắc mặt của Mạc bình tĩnh lại.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mạc nói: "Ngươi có còn nhớ không? Ta luôn có thể nghe thấy các giọng nói khác nhau, bọn họ đều đang nói về cùng một chuyện..."
"Tận thế." Cố Thanh Sơn nói tiếp.
"Đúng, khi ta vừa vào thế giới pháp tắc, ta đã cố tránh ở một góc khuất nào đó, trốn đám thú pháp tắc khổng lồ đang điên cuồng kia."
Mạc nói tiếp: "Thế nhưng ta lại nghe thấy những giọng nói này. Ta phát hiện những giọng nói này đã trở nên rất rõ ràng, giống như ở ngay bên tai vậy, có điều trong những giọng nói ấy, lại có một giọng nói không giống bình thường."
"Giọng nói không giống bình thường sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, ta đoán giọng nói đó không thuộc về những người đang tuyệt vọng kia, bởi vì nó có thể phát hiện ta, còn nói cho ta biết, đừng cố lắng nghe những giọng nói kia, cũng không cần xen vào việc của người khác." Mạc nói.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn Mạc với vẻ khó hiểu.
Lại có một giọng nói khác sao?
Chuyện này đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mình.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Vậy tại sao ngươi lại bị thương?"
Ánh mắt của Mạc hơi phức tạp, nói: "Giọng nói kia bảo với ta là đừng lắng nghe những giọng nói khác, nhưng ta cảm thấy nó thật không có lý, nên đã hỏi nó chuyện gì đang xảy ra."
"Nó nói thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Nó nói, những thứ sắp chết kia, tất cả đều đang chen chúc ở ngoài cánh cửa, lúc nào cũng muốn đi vào trong." Mạc nói.
"Sau đó thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
Mạc nói: "Sau đó ta hỏi nó, còn đám thú pháp tắc khổng lồ thì sao? Nó đang định nói cái gì đó thì lại xuất hiện một chuyện làm cho ta cảm thấy cực kỳ kinh khủng, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thương nặng, bị thế giới pháp tắc đẩy ra ngoài."
Cố Thanh Sơn nghe xong, yên tĩnh lại.
Mọi thứ đều là sương mù, không thể tìm thấy đáp án.
Thế giới pháp tắc đã xảy ra chuyện gì? Giọng nói kia là của ai? Nếu chỉ nghe Mạc nói mấy thứ này thì thật đúng là không rõ ràng chút nào cả.
Cố Thanh Sơn bỗng nói: "Mạc, làm cách nào mà ngươi đi vào thế giới pháp tắc được? Ta có thể đi vào được không?"
Mạc giải thích: "Ngươi phải ký khế ước với thế giới pháp tắc, có được sự cho phép của một thú pháp tắc khổng lồ mới có thể đi vào bên trong, nếu không thì chỉ có thể ở lại thế giới này mà kêu gọi bọn chúng."
"Làm sao để ký khế ước với thú pháp tắc khổng lồ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Liên lạc với thế giới pháp tắc, rồi đọc thầm tên của ngươi trong lòng và nói ra điều mình muốn, sau đó chờ đợi xem có thú pháp tắc nào muốn giao lưu với ngươi hay không." Mạc nói.
"Hình như rất đơn giản mà." Cố Thanh Sơn nói.
"Không, độ khó của việc này là cực cao, bình thường thì thú pháp tắc sẽ không cho phép loài người đi vào thế giới pháp tắc." Mạc nói.
Cố Thanh Sơn vén tay áo lên, xòe bàn tay ra, nắm chặt lại.
Bỗng nhiên, có một lực lượng kỳ lạ xuất hiện trên người hắn, tản về phía hư không.
Chúc phúc của chư giới quá khứ!
Thế giới giống như ảo ảnh, dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn thấy được một làn sương mù mỏng bao phủ xung quanh cơ thể mình.
"Ta là Rod."
"Ta muốn tới thế giới pháp tắc, muốn biết được vì sao mà pháp tắc không ổn định."
Cố Thanh Sơn yên lặng nói thầm.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Không có trả lời.
Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ suy tư: "Mạc, cậu cần dùng bao lâu mới có được khế ước với thú pháp tắc?"
Mạc ở bên quan sát, nghe vậy mới nói: "Chuyện này cực khó, đám thú pháp tắc rất hiếm khi cho phép loài người tới địa bàn của bọn nó, ta phải dùng mấy tháng trời mới có thể hoàn thành. Nếu không, ngươi chờ ta khỏi hẳn trước, rồi ta sẽ từ từ tiến cử ngươi vào đó?"
Cố Thanh Sơn nói với vẻ tiếc nuối: "Có lẽ chỉ có cách đó mà thôi."
Vừa nói xong, hắn cảm thấy mình bị thứ gì đó giật giật, cả người bị tóm vào trong hư không, biến mất khỏi nơi này.
Mạc trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.
"Tại sao lại nhanh như vậy?" Mạc nói với giọng kinh ngạc.
Ở bên khác.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy mình đang bị một lực lượng khổng lồ kéo đi, xuyên qua không gian vô tận, bay đến dòng chảy thời không hỗn loạn ở phía xa.
Trên đường đi, không có bất kỳ thứ gì còn sống cả, tất cả đều là hư vô.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn cảm thấy cơ thể mình xuyên qua một loại vòng bảo vệ nào đó, rồi có ánh sáng từ phía trước truyền tới.
Mặt đất rộng lớn vô hạn.
Trên đó có mấy chục bộ xương khô đang đi lại, chẳng có mục đích nào cả.
Một chiếc cột bằng đồng to lớn nối liền trời và đất đứng sừng sững trong thế giới này.
Trên đó có một cái xác khổng lồ màu đen mặc áo giáp toàn thân, bị đóng chặt và không thể cử động.
Cái xác này cụp đầu xuống, giống như không còn bất kỳ sự sống nào vậy.
Bỗng nhiên, một giọng nói ầm ầm vang lên bên tai Cố Thanh Sơn:
"Nhóc con tới từ tương lai, ta không thể thấy rõ quá khứ, hiện tại và tương lai của ngươi, nếu như ngươi có chuyện muốn nói với ta, thì phải nói cho ta biết, tên thật của ngươi là gì."
Cố Thanh Sơn hơi bùi ngùi.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian cực kỳ xa xôi khi trước, lúc Đại Ca còn chưa trở thành Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận, những Người Chờ Đợi cũng chưa đi vào trong Cánh cửa Thế Giới, tận thế cũng chưa bùng nổ.
Thật sự không nghĩ tới, vào lúc này cũng có thể gặp được cái xác khổng lồ này.
"Ta là Cố Thanh Sơn, nếu như ngươi có thể nhìn xuyên không gian và thời gian thì ngươi có thể biết được mọi chuyện giữa ngươi và ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Cố Thanh Sơn?" Xác khổng lồ lẩm bẩm, có vẻ như đang nghĩ tới điều gì đó.
Đầu của nó dần dần ngẩng lên, nhìn chăm chú về một nơi cực kỳ xa xôi.
Một lát sau...
Nó thở dài, nói: "... Thì ra là thế... Ngươi chính là người có liên quan tới vận mệnh của ta, thảo nào lại xuất hiện ngay tại khoảng thời gian cực kỳ quan trọng này."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Có một giọng nói khuyên Mạc, bảo Mạc không nên lắng nghe tận thế nữa, người đó chính là ngươi sao?"
"Đúng, là ta. Thiên phú của Mạc rất tốt, thế nhưng không nên lắng nghe những âm thanh bên ngoài cánh cửa, làm vậy sẽ hấp dẫn tận thế giáng lâm nhanh hơn." Xác khổng lồ nói.
Đúng lúc này, có một khe nứt xuất hiện trong hư không.
Một con sâu thân mềm màu xanh lục từ trên trời rơi xuống, rơi lên mặt đất.
"Chờ ta một lát."
Xác khổng lồ nói xong, từ trên người nó có một tấm vảy bay ra, hệt như là một sao chổi đâm mạnh lên người con sâu kia.
Sâu thân mềm kia gào lên một tiếng thảm thiết, cơ thể của nó dần dần bị hòa tan, thu nhỏ, cuối cùng bị tấm vảy hút khô hoàn toàn.
Tấm vảy run rẩy, cuối cùng lại biến thành một bộ xương màu đen, nằm im trên mặt đất.
Rồi bộ xương khô chầm chậm đứng dậy, đi lại trên mặt đất, không có mục đích nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận