Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1762. Tinh Hà Kiếp


Đánh dấu
Lúc nắm giữ thuật “Sương Mù Giáng Lâm”, mình vẫn chưa đi tới Hang Sâu Vạn Thú, vậy thì cũng không có cách nào sử dụng thuật pháp này để trở lại thế giới kia.
Còn có thế giới nào được xem là cường đại?
Cố Thanh Sơn giơ tay lên, nhìn chứng nhận của ý chí thế giới mờ mờ trên cổ tay.
Thế giới Thánh Linh là thế giới mạnh nhất trong các thế giới song song.
Hiện tại nó được dung hợp cùng hai thế giới khác, e rằng pháp tắc nguyên lực của toàn bộ thế giới sẽ nâng cao thêm một bước.
Hiện tại nó đang dung nhập với dòng chảy thời gian trước mắt, sắp trở thành thế giới mạnh nhất trong dòng chảy hư không hỗn loạn.
Nếu như có thể đột phá ở thế giới Thánh Linh, có lẽ sẽ vượt qua tất cả người tu hành, trở thành Tinh Hà Thánh Nhân trong lịch sử.
Hơn nữa mình chọn Hoàng Tuyền, dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Hoàng Tuyền, lúc Thánh Tuyển có thể mạnh hơn những người đó.
Tuy rằng thế giới Thánh Linh đang tiến hóa, nhưng mình vẫn có thể thử kết nối một chút, biết đâu có thể đi tới đó thì sao?
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, ghé vào chứng nhận của thế giới trên tay mà nói: “Ý chí của thế giới Thánh Linh, ta biết các ngươi đang tiến hóa, nhưng mà hiện tại ta gặp phải một chuyện, có thể cho ta đến thế giới các ngươi độ kiếp được không?”
Không có hồi âm.
Cố Thanh Sơn nói: “Sẽ xong nhanh thôi, ta tuyệt đối không quấy rầy bất cứ chuyện gì của các ngươi.”
Không có hồi âm.
Cố Thanh Sơn tận tình thuyết phục: “Ta trở nên mạnh mẽ thật ra là chuyện tốt, sau này các ngươi gặp phải khó khăn gì thì có thể tới tìm ta, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Chứng nhận của thế giới không có bất cứ động tĩnh gì.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Có được hay không thì các ngươi cũng phải nói với ta một tiếng chứ.”
Chứng nhận của thế giới đột nhiên phát ra một vầng sáng, chiếu vào không trung biến thành một cánh cửa mở.
Chỉ nghe vang lên một tiếng “vù”, Cố Thanh Sơn bị hút bay vào cửa.
Tiếp theo đó.
Hắn phát hiện mình đứng trên mặt biển mênh mông vô tận.
Dưới chân hắn là một tảng băng dày trôi nổi trên mặt biển.
Nghìn vạn âm thanh vang lên bên tai:
“Biển... Cho ngươi dùng... Lục địa đang tiến hóa, không nên tới.”
Đây là âm thanh của ý chí thế giới.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Đa tạ, ta khá là quen thuộc với hoàn cảnh kiểu này, không tới lục địa cũng được.”
Bốn phía không có tiếng trả lời.
Ý chí thế giới đã rời đi.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, bắt đầu chuẩn bị một lần nữa.
Giây lát.
Tia sét màu xanh đậm từ trên người hắn nhô ra, khếch tán ra bốn phương tám hướng.
Trong thiên địa, một tia cảm ứng cực kỳ nhỏ rơi vào người hắn.
Loại cảm ứng này lại xuất hiện lần nữa.
Trời biển đều yên ắng.
Cố Thanh Sơn đứng trên đại dương vô tận, yên lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, hắn cảm ứng được ý niệm nào đó.
Nói là ý niệm, thật ra là một loại minh ngộ thì đúng hơn.
“Thật nhanh, quả nhiên không hổ là thế giới mạnh nhất.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Ở trong thế giới này, gần như là chỉ trong nháy mắt khi dẫn động pháp tắc Thiên Địa, hắn đã thông qua sự công nhận của lục đạo.
Hiện tại, Thánh Tuyển đã bắt đầu.
Một giây kế tiếp.
Cố Thanh Sơn chợt ngẩng đầu.
Chỉ thấy toàn bộ thế giới tan biến ngay trước mắt, một cây đại thụ cao chọc trời xuất hiện trước mặt hắn.
“Trời ạ, đây là cái gì?” Địa kiếm ù ù vang lên.
“Không rõ lắm.”
Cố Thanh Sơn nhìn cây đại thụ.
Chỉ thấy cây này cao không thấy đỉnh, phần gốc lại chìm vào nước sông mênh mông mờ nhạt.
Vô số người chết theo dòng nước trôi về phương xa.
Đại thụ sừng sững giữa dòng sông, vẫn không hề nhúc nhích.
“Vong Xuyên... Vì sao giữa Vong Xuyên lại có một cái cây?”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn nghiêm trọng, lẩm bẩm.
...
Bên kia.
Sau khi Cố Thanh Sơn bị ý chí của thế giới Thánh Linh đưa đi.
Thế giới tu hành đầy bóng tối lại khôi phục vẻ tịch liêu.
Hơn mười phút sau, thế giới này xuất hiện hai bóng người.
“Không có ai.” Một cái bóng thấp giọng nói.
“Đúng vậy, ta cũng phát hiện, Tội Ngục Long Vương kia hình như không có ở đây.” Một cái bóng khác nói.
Hai người trầm tư vài hơi thở.
“Kỳ lạ, mối quan hệ giữa Tiểu Điệp và tên ma quỷ kia rất mật thiết, ta còn tưởng nàng cho tên ma quỷ kia mượn một thế giới.”
“Hiện tại xem ra không phải, chúng ta phải tra tìm hướng đi của Tội Ngục Long Vương kia một lần nữa.”
Bọn họ đang nói, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ.
“Các ngươi không cần tra tìm nữa.”
Tiểu Điệp từ trong bóng tối đi tới.
Nàng ta nhìn xinh đẹp thuần khiết, quả thực là giống như nữ sinh đáng yêu đang đi giữa sân trường, hoàn toàn không ăn nhập gì với thế giới đen tối trước mắt.
Không ai nhìn ra nàng ta đã có con, lại còn là một loại tồn tại cực kỳ hiếm thấy trong các hung ma.
“A ha, Tiểu Điệp, chúng ta nghe nói cô mượn tháp chủ một thế giới, cho nên mới hiếu kỳ đến xem.”
“Đúng, chúng ta muốn xem xem có chuyện gì cần giúp một tay không thôi mà.”
Hai cái bóng vừa nói vừa hiện thân.
Thành viên Hung Ma tháp.
Hai người đàn ông trường thành thân hình lực lưỡng, nét mặt vui vẻ, vội vã đi về phía Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, tiện tay rút thẻ bài.
“Chẳng trách hắn lại cho ta thẻ bài này, bảo rằng không chừng sẽ có lúc dùng tới.” Tiểu Điệp thấp giọng nói.
Hai người đàn ông thấy thẻ bài, sắc mặt biến đổi.
Một người quát lên: “Là thẻ bài dùng để kiểm tra.”
Người còn lại nói: “Khong xong rồi, chạy mau!”
Thân hình bọn họ lóe lên, biến mất tại chỗ.
Tiểu Điệp vẫn cầm lá bài như cũ, không vội vàng tung lên.
Nàng ta cầm lá bài, lật tới lật lui, cảm thấy hứng thú, nói: “Đây là thẻ bài của thế giới tầng trong? Nhưng không biết thế giới tầng trong có quyển trục sư hay không, quyển trục của bọn họ là dạng gì?”
Một lúc lâu, nàng ta mới thu hồi thẻ bài, cẩn thận cất đi.
Lúc này bỗng nhiên bầu trời có lấm tấm giọt máu rơi xuống.
“Các ngươi ấy, quá coi thường người khác...” Tiểu Điệp thở dài, lắc đầu nói: “Lẽ nào ta muốn giết các ngươi mà còn cần dùng đến lá bài này?”
Trên bầu trời, hai người đàn ông vạm vỡ bị vô số xương dài bén nhọn đâm xuyên qua thân thể, không cách nào nhúc nhích.
Dàu đặc xương nhọn giăng kín khắp bầu trời, chỉ có một chiếc xương dài nhọn từ trên trời rơi xuống, nối liền với ngón tay út của Tiểu Điệp.
Thì ra xương nhọn khắp bầu trời đều đến từ ngón út của nàng ta.
Tiểu Điệp hơi hé miệng, hút nhẹ một cái.
Trên bầu trời, bóng hình hai người đàn ông vạm vỡ bay ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh rơi vào trong miệng nàng.
“Không...”
“Van xin ngươi!”
Hai hình bóng không kịp nói thêm, Tiểu Điệp đã ngậm miệng lại.
Nàng nhẹ nhàng nhai nuốt hai cái, mày nhăn lại.
“Thứ mùi này...”
Nàng vươn đầu lưỡi hồng hào ra, nhẹ nhàng liếm môi.
“Thế nào? Mùi vị thế nào? Ăn ngon không?”
Trong bóng tối, một âm thanh hỏi.
“Là linh hồn ác quỷ, linh hồn của bọn họ luôn lộ ra một mùi vị giống như thực phẩm quá hạn, ăn không ngon.” Tiểu Điệp bình luận.
Người kia nói: “Chi bằng đưa thẻ bài kia của cô cho ta dùng, ta muốn thanh trừ trong tháp một lần.”
“Không thành vấn đề, tháp chủ đại nhân.” Tiểu Điệp ném thẻ bài qua.
Người nọ nhận thẻ bài, lùi vào bóng tối.
Hắn ta chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên dừng bước, nói: “Tiểu Điệp, hiện tại ta đã tìm ra phương pháp thứ năm cho cô biến trở về loài người.”
Tiểu Điệp thờ ơ, nói: “Vẫn phải mất đi toàn bộ sức mạnh hung ma?”
“Đúng.” Tháp chủ nói.
“Vậy bỏ đi, thời đại tận thế này chỉ cần có sức mạnh bảo vệ bản thân là được, ta không ngại làm ma quái.” Tiểu Điệp nói.
“Ta nhớ cô đã từng là một quyển trục sư, lúc mất đi sức mạnh hung ma, cô có thể biến trở về quyển trục sư Nhân tộc thuần túy, và vẫn mang sức mạnh trước đây.” Tháp chủ nói.
Tiểu Điệp lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đa tạ ngài đã thu nhận và quan tâm ta đến tận bây giờ, nhưng tâm của ta đã không trở về được nữa, ta không muốn tiếp tục làm một cô gái Nhân tộc yếu đuối.”
Tháp chủ thở dài một hơi, dần dần biến mất.
Âm thanh của hắn quanh quẩn trong thế giới mênh mông vắng vẻ:
“Nếu trước đây lúc ngươi mới ra ngoài du học, người đàn ông ngươi gặp phải là Tội Ngục Long Vương... Ta đoán rất nhiều chuyện sẽ khác.”
Tiểu Điệp đứng trong bóng tối, rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận