Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1974. Thay Đổi Thân Phận


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn dọn dẹp sạch sẽ hết toàn bộ thi thể trên mặt đất rồi lại nhặt thanh đao từ dưới đất lên, quơ múa vài cái.
“Cậu biết đao thuật?” Chó đen hỏi.
“Có biết một chút. Hiện tại tôi đã biến thành quái vật tận thế, còn anh thì sao?” Cố Thanh Sơn nắm thanh đao xương trắng, nói.
“Bây giờ tôi đang ký thác vào một vật phụ thuộc vào cậu nên đương nhiên có biện pháp bí mật.”
Chó đen nói xong thì hóa thành một ngọn lửa cháy mạnh, từ từ nhập vào trong óc Cố Thanh Sơn.
Lần này rốt cuộc không có vấn đề gì nữa rồi.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Được rồi, thực sự là không dễ dàng, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện.”
Vừa dứt lời.
Trên bầu trời xuất hiện một chấm đen, chấm đen này từ từ phóng lớn trước mặt Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy một khối kim loại khổng lồ hình tam giác từ trên trời rơi xuống, dừng lại trước mặt hắn.
Giọng nói không thể nào hiểu nổi từ bên trong khối kim loại vang lên.
Cố Thanh Sơn sững người.
“Đại Ca, anh nghe có hiểu không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Hình như là ngôn ngữ của một nền văn minh tận thế nào đó, tôi cũng chưa nghiên cứu qua.” Đại Ca nói.
“Không xong rồi, tôi cũng không hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Làm sao bây giờ?” Đại Ca nói.
Lúc này âm thanh bên trong khối kim loại càng ngày càng nhanh, dường như đang nhắc đi nhắc lại điều gì đó.
“Hình như là văn minh tận thế của thời đại chúng ta đang ở, chúng nó phát hiện ra cậu, tưởng cậu là người một nhà với chúng nó.” Đại Ca phán đoán.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, truyền âm: “Tôi cũng nghĩ như vậy... Nhưng bây giờ tôi thực sự nghe không hiểu bọn họ nói gì.”
“Nhanh nghĩ biện pháp, không thì chỉ có thể từ bỏ thân phận này.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn im lặng một hơi thở.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ thật sự sẽ bại lộ?
“Phụt...”
Đột nhiên, hắn phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng ngã xuống đất.
Âm thanh bên trong khối kim loại hình tam giác lập tức dừng lại. Nó yên lặng một lúc lâu, giống như đang phân tích tình huống trước mặt.
Một tia sáng từ trong khối kim loại hình tam giác bay ra ngoài, rà quét khắp người Cố Thanh Sơn.
Đúng là bị thương thật, không hề giả tạo.
Ngôn ngữ xa lạ lần nữa nhanh chóng vang lên, nhưng lần này không phải nói chuyện với hắn mà giống như đang bẩm báo với người khác.
Lại một lát sau, khối kim loại khổng lồ hình tam giác mở ra.
Hai quái vật đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, kiểm tra tỉ mỉ.
Chúng nó nhỏ giọng nói gì đó, dần dần biến thành tranh chấp.
Sau khi cãi cọ một hồi, một quái vật cố gắng kiểm tra tình hình của Cố Thanh Sơn, kết quả nó vừa mới động vào thân thể hắn thì hắn lập tức ngồi dậy, thân thể co quắp liên tục phun ra thêm mấy ngụm máu.
Hai quái vật bị dọa giật mình.
Một giây sau, chỉ thấy vành mắt Cố Thanh Sơn sắp nứt ra, đưa tay chỉ vào quái vật như muốn nói gì đó.
Nhưng miệng hắn vừa mở, một câu còn chưa kịp nói đã lập tức ngã xuống, lại rơi vào hôn mê.
Hai quái vật đồng loạt im lặng, đưa mắt nhìn nhau.
Được rồi, lần này không còn cãi cọ gì.
Chúng nó làm ra một bộ cáng cứu thương bằng kim loại, nâng Cố Thanh Sơn lên, vội vã đi về khối kim loại khổng lồ hình tam giác.
Cửa đóng lại.
Ù ù ù...
Khối kim loại hình tam giác xông lên trời cao, nhanh chóng bay khỏi thế giới này.

Bên trong phi thuyền hình tam giác rộng rãi hơn dự đoán, chia làm nhiều tầng, có vô số gian phòng.
Cố Thanh Sơn bị ném thẳng xuống một không gian rộng mở dưới tầng thấp nhất, không có ai cai quản.
Hắn nằm trên cáng, vừa giả vờ ngủ say vừa phóng thần niệm dò xét xung quanh.
Nhìn từ bên ngoài thì không thể trông thấy, nhưng bên trong phi thuyền có pháp tắc không gian đặc thù nào đó đang phát huy tác dụng, nên trông nơi này có vẻ vô cùng rộng lớn.
Mấy trăm cái cáng cứu thương nằm xếp ngang xếp dọc khắp nơi, trên mỗi một cáng đều có một quái vật trọng thương không thể nhúc nhích, trong đó có rất nhiều quái vật sắp chết.
Từng đường dây nhỏ phát sáng ở trên tường liên tục di chuyển, giống như có một quy luật nào đó.
“Không có bất cứ người nào nhìn tới một cái, lẽ nào trong văn minh tận thế này, ngay cả chức nghiệp như trị liệu sư cũng không có sao?” Đại Ca khó hiểu hỏi.
“Không biết, dù sao tôi cũng cảm thấy không tốt, trong lòng cảm thấy hơi hoảng.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc nói chuyện, tia sáng trên vách tường lại chạy nhanh hơn.
“Phi thuyền tiến vào trạng thái xuyên qua không gian.” Đại Ca như có điều suy nghĩ.
“Thật ra tôi luôn muốn trông thấy nền tảng của văn minh tận thế này, lần này cuối cùng cũng xem như tiến vào được rồi.” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú nói.
“Có thể lừa gạt những quái vật tận thế này, chứng tỏ Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí của cậu đã đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm, thực sự không đơn giản chút nào.” Đại Ca nghiêm túc nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, hỏi: “Hình như anh có chút tâm đắc đối với những Huyền bí này?”
“Biết một ít... Cấp độ của Huyền bí còn cao hơn cả pháp tắc.” Đại Ca nói.
“Nói nghe xem, về phương diện này, tôi biết không nhiều lắm.” Cố Thanh Sơn bảo.
Đại Ca nói: “Theo như tri thức của vạn thần thì pháp tắc vô cùng thuần túy, cũng rất đơn giản. Còn Huyền bí lại là sức mạnh kỳ diệu mà rất nhiều pháp tắc kết hợp rồi thể hiện ra, thường rất khó bị con người khai thác, cho dù có người nắm giữ được thì cũng đều giữ kín không dám nói ra, bởi vì Huyền bí thực sự rất quý giá.”
Cố Thanh Sơn nhớ tới con đường mà bản thân đã đi, tác dụng của Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí phát huy trong mỗi một tình huống, lập tức tràn đầy đồng cảm mà gật đầu một cái.
Bỗng nhiên, tốc độ di chuyện của đường sáng chạy trên vách tường dân dần chậm lại.
“Phi thuyền đang giảm tốc độ.”
“Đúng, ta phải ra xem đích đến.”
Ầm...
Bỗng nhiên, âm thanh ù ù bên ngoài biến mất.
Dường như phi thuyền đã đi đến một địa điểm nào đó.
Cố Thanh Sơn thử một chút, phát hiện thần niệm căn bản không thể nào xuyên qua phi thuyền, cũng không biết bên ngoài là nơi nào.
Xung quanh hắn, những cáng cứu thương kia chậm rãi di chuyển, nhanh chóng xếp thành hàng ngang, vô cùng ngay ngắn.
Cáng cứu thương của Cố Thanh Sơn cũng gia nhập hàng ngũ.
“Thì ra là muốn vận chuyển thương binh trở về rồi mới tiến thành chữa trị một lần.” Hắn trầm tư nói.
“Thật cẩn thận, thảo nào quái vật tận thế đều có thể liên tục duy trì sức chiến đấu hung hãn.” Đại Ca khen một tiếng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, tầng dưới cùng của phi thuyền bỗng mở ra một lỗ hổng thông với bên ngoài, có ánh sáng lờ mờ chiếu vào.
Từng tấm cáng cứu thương lần lượt đi tới lỗ hổng kia, thả những quái vật trọng thương xuống.
Nhìn không giống chữa trị cho lắm...
Trên phi thuyền vang lên một giọng phát thanh, hình như đang giải thích tình hình với bên ngoài.
Cố Thanh Sơn và Đại Ca đều nghe không hiểu, không khỏi cảm thấy sốt ruột.
“Xem ra chúng ta phải qua cửa ải ngôn ngữ trước đã.” Đại Ca nói.
“Đúng vậy... chúng ta phải qua cửa ải ngôn ngữ trước, sau đó mới đi ra thám thính tình hình.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu có cách học ngôn ngữ của bọn họ?” Đại Ca hỏi.
“Một chút bản lĩnh nho nhỏ.”
Cố Thanh Sơn nói rồi phóng thần niệm ra quan sát bốn phía.
Rất nhanh, hắn đã chọn được một con quái vật.
Trên người quái vật kia đều là vết thương, ngực bị thủng một lỗ, đã ngấp nghé ranh giới của sự sống và cái chết, sinh mệnh như ánh chiều tà, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Cố Thanh Sơn cách quái vật không xa, lúc này liền mò sang, đưa tay đặt lên miệng của đối phương.
Trên Giao diện Chiến Thần, một hạng mục lựa chọn sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận