Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1852. Năng Lực Ẩn Giấu (1)


Đánh dấu
“Còn có chuyện như vậy sao? Chúng sinh bị bọn chúng làm như vậy, chẳng phải toàn bộ sinh linh của thế giới sẽ bị diệt sạch?” Cố Thanh Sơn không tin nổi.
[Đúng vậy, bọn chúng phá hủy quy củ vốn có của thế giới. Hết thảy đã loạn rồi.] Hàng chữ nhỏ màu đen xuất hiện.
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng đã bị tiêu diệt.
Chúa tể Pháp tắc Tử Vong cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Tận thế còn chưa đến, nhưng thế giới này ngày càng trở nên nguy hiểm.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Chỉ có tử vong mới có thể mang đến sức mạnh cho ngươi?”
[Đúng vậy.] Hàng chữ lửa đen viết.
“Chỉ sợ ngươi đã sớm đoán được cục diện này, cho nên mới tìm một người để ký khế ước, đúng không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đúng vậy, ta là người dẫn đường khi chúng sinh kết thúc, là người chỉ dẫn đến với thế giới ngủ say. Nếu không phải có thứ uy hiếp đến sự tồn tại của ta, ta sẽ không dốc hết công sức kết minh với chúng sinh.] Hàng chữ nhỏ viết.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đối diện.
Từng đội binh sĩ đang vây quanh hắn.
Sức mạnh pháp tắc vô tận đang sôi trào trên người bọn họ.
Rốt cuộc đám thú pháp tắc khổng lồ đang muốn làm gì?
Vì sao bọn chúng lại muốn tranh đoạt nhân khẩu như vậy?
Chẳng lẽ muốn lấy chiến tranh thế gian để phân định thắng thua?
Không.
Chân tướng hẳn còn kinh khủng hơn so với đáp án của hắn.
Cố Thanh Sơn nhịn không được thở dài, hỏi: “Vì sao ngươi không hấp thu linh hồn và sinh mệnh của ta?”
Hàng chữ nhỏ bằng lửa màu đen nhanh chóng xuất hiện: [Cho dù Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng bị dập tắt thì cũng vẫn có chỗ để kiên trì. Nếu không, nó đã không được xem là chúa tể của ánh sáng. Ta thân là chúa tể Tử Vong, cũng phải chết một cách cao quý.]
[Chàng thanh niên loài người Rod, đừng nói nhiều nữa, nếu ngươi còn không phá vây, ngươi sẽ chết ở đây.]
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chuyển động.
Đám binh sĩ dày đặc đang băng qua cây đại thụ, chuẩn bị xông đến chỗ Cố Thanh Sơn.
“Chết!”
“Giết hắn!”
“Ta muốn chém đầu của hắn!”
Bọn họ hung ác kêu lên.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, khẽ nói: “Ta có một chiêu trước giờ không dùng, bởi vì nó quá ác độc.”
Một luồng sương mù màu đen dâng lên trên người hắn.
“Nhưng một đám Chúa tể Pháp Tắc đang đánh hội đồng, khi dễ một phàm nhân như ta, ta cũng không còn cách nào.”
Bùm...!!!
Sương mù khuếch tán bốn phương tám hướng, xuyên thấu từng đội binh sĩ, lan đến phía xa.
Chỉ một thoáng.
Tất cả binh sĩ đều ngã xuống đất.
Một cơn đau đến tận xương tủy, đau nhói tận linh hồn đang xâm nhập từng người.
Sự đau đớn này vượt ra khỏi sức chịu đựng của nhân loại.
"A a a a!"
"Tay của ta!"
“Đầu của ta bị gì vậy? Đầu của ta làm sao rồi?”
“Cứu mạng.”
Cơ thể các binh sĩ dần dần phát sinh đủ loại thay đổi.
Bọn họ đang tiến hóa thành một giống loài đặc biệt. Sự đau đớn đã khiến cho một số người hôn mê, số còn lại không chịu nổi, chỉ có thể chết.
Huyết duệ Ma Long.
Hồn khí chiến tranh siêu cấp của Nhân tộc cực cổ. Sức mạnh khủng bố nhất của nó đã hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
Cố Thanh Sơn nhìn những người này, không khỏi trầm tư.
Nếu như chờ thêm một lát nữa, những người này sẽ hoàn toàn chuyển hóa, biến thành rồng.
Thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt.
Nhưng lại không có nếu như.
Cố Thanh Sơn quỳ một chân trên mặt đất, đưa tay đè xuống đất, niệm: “Tính mạng của các ngươi quy về Chúa tể Pháp tắc Tử Vong.”
“Sức mạnh của các ngươi sẽ không bị các Chúa tể Pháp Tắc khác cướp đoạt, bởi vì tất cả long duệ đều quy về người của ta.”
Hắn dừng lại một chút, nói khẽ: “Hãy chết đi.”
Phừng!
Ngọn lửa màu đen vô tận phát tán trong tay hắn, quét sạch cả vùng.
Lửa đen trải rộng trên mặt đất.
Binh sĩ rên rỉ nằm rạp ở khắp nơi, không phải hôn mê thì cũng chìm vào sự đau đớn cực độ.
Bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống lại sự công kích như vậy.
Những nơi mà ngọn lửa đen đi qua, máu thịt toàn thân của binh sĩ bị đốt sạch không còn, chỉ còn lại đầu lâu. Khi đầu lâu bị đốt cháy hết, linh hồn và thể lực một lần nữa hóa thành sương mù màu đen trôi nổi vô định.
Bỗng chốc, sương mù màu đen rời khỏi cơ thể, bay lên không trung, phóng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng im tại chỗ, mặc cho từng luồng sương mù màu đen từ bốn phương tám hướng vọt đến, một lần nữa tiến vào cơ thể của mình.
“Hừ...”
Cố Thanh Sơn phát ra tiếng rên khẽ.
Hàng ngàn hàng vạn tên lính tạo thành một luồng sức mạnh mênh mông khổng lồ, phàm nhân hoàn toàn không chịu nổi, sẽ bị nổ tung vì quá tải.
Từng cơn đau chạy tán loạn trên người Cố Thanh Sơn, khiến hắn phải cau mày.
Nhưng hắn vốn là cơ thể Ma Long, đã từng hấp thu sức mạnh một con Thanh Long, còn từng thu nạp sức mạnh của hai con rồng cùng lúc. Cục diện trước mắt đối với hắn mà nói thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một lát sau.
Tất cả sương mù màu đen đã được hấp thu xong.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau lưng xuất hiện một con rồng lớn do sương mù ngưng tụ thành.
Một hàng chữ nhỏ bằng lửa màu đen xuất hiện trước mặt hắn:
[Binh sĩ cuối cùng còn lại trốn ở dưới mặt đất phía Đông Nam, độ sâu 3,900 mét.]
Cố Thanh Sơn nói: “Ừm.”
Con rồng lớn sau lưng bỗng nhiên rơi xuống người hắn.
Ngay sau đó, cả người hắn hóa thành một con rồng dài mấy trăm mét, phóng lên tận trời.
Con rồng lớn mọc đầy vảy rồng màu đen sắc bén bay về phía Đông Nam, đánh mạnh xuống mặt đất bên dưới.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Một luồng sương mù màu đen từ dưới đất bay lên, lặng yên chui vào trong cơ thể con rồng đen.
“Ưm...”
Ma Long màu đen thỏa mãn ưm một tiếng.
Hàng chữ nhỏ bằng lửa lại xuất hiện lần nữa: [Giết một binh sĩ, vì sao ngươi lại toàn lực ứng phó như thế?]
Ma Long màu đen biến trở lại thành Cố Thanh Sơn.
Hắn phóng ra thần niệm quan sát xung quanh. Quả nhiên không nhìn thấy bất cứ người sống nào nữa.
“Bởi vì rồng trưởng thành rất nhanh, ta không muốn ngày sau lại phải đến giải quyết phiền phức.”
Hắn giải thích.
Hàng chữ nhỏ bằng lửa hỏi: [Ngươi sợ sau khi đối phương trưởng thành sẽ đến giết ngươi?]
“Không, một người bình thường biến thành Long tộc, sức mạnh tăng vọt thường sẽ tạo thành sự mất cân bằng về tâm lý. Ai cũng không biết y sẽ gây ra chuyện gì. Chỉ khi sức mạnh này nằm trong tay ta, ta mới yên tâm.” Cố Thanh Sơn đáp.
Năm đó, Ma Long vốn có thể dựa vào năng lực huyết duệ này để hấp thu sức mạnh bên trong cơ thể và linh hồn của chúng sinh, mang đến nguồn năng lượng dồi dào vô cùng vô tận. Nhưng từ khi nó sinh ra cho đến khi lớn lên, nó vẫn luôn bị Nhân tộc cực cổ khống chế.
Hơn nữa, linh hồn của nó thuộc về Ác Quỷ đạo, vẫn luôn bị bị tầng lớp cấp cao của Ác Quỷ đạo áp chế, không cho phép tăng lên quá độ, cuối cùng ôm hận mà chết.
Nếu không phải nó bị áp chế cả hai bên như thế, ai cũng không biết Ma Long sẽ nuốt bao nhiêu chúng sinh, sẽ cường đại đến mức nào.
Về sau, loại sức mạnh này đã rơi vào tay Cố Thanh Sơn.
Hắn vẫn luôn phong ấn huyết duệ Ma Long, không tùy tiện sử dụng, chính vì hắn biết sức mạnh này đáng sợ và ác độc đến cỡ nào.
Gió thổi qua.
Mặt đất hoang vu.
Toàn bộ binh sĩ đã chết hết.
Cuộc chiến đã kết thúc.
“Những cái chết này có mang đến chỗ tốt cho ngươi không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bên cạnh hắn, ngọn lửa màu đen như áo choàng thoắt ẩn thoắt hiện.
Một hàng chữ nhỏ bằng lửa hiện lên:
[Lực lượng của ta đang lớn mạnh dần. Đám thú pháp tắc khổng lồ kia cảm nhận được sự thay đổi của ta, tạm thời không dám chọc đến ta.]
“Như vậy cũng tốt.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Hàng chữ nhỏ đột nhiên ngưng lại, biến thành một hàng chữ mới:
[Bạn của ngươi ở bên kia có một vài dấu hiệu tử vong.]
Cố Thanh Sơn biến sắc.
Hắn thu hồi khí thế toàn thân rồi lập tức phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất trên mặt đất hoang dã.
...
Biên giới vùng đất hoang vu, trên một ngọn núi trọc.
Cố Thanh Sơn đến chân núi và tìm đến hang động đó, bên trong vang lên âm thanh cảnh giác: “Là ai?”
“Là ta.”
Giọng nói kia tràn ngập sự vui mừng lẫn kinh ngạc: “Rod, ngươi trở về rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận