Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3114. "Tại sao lại tìm nàng ta?"



Ầm...
Từ trong không khí truyền ra một tiếng nổ.
Đánh xong quyền này, Cố Thanh Sơn mới nới lỏng ngón tay, thu chiến kỳ phía sau lại.
Trên chiến trường cách nơi này mấy chục ngàn dặm, tên tà ma kia đang tấn công điên cuồng thì bỗng cứng đờ lại, giống như bị thứ gì đánh trúng vậy.
"Không... đừng để ta... bị hủy diệt..."
Tà ma gầm lên, đi về phía trước hai bước thì cơ thể nổ vang, hóa thành một đống xương trắng.
Đám người tu hành lập tức hoan hô.
Tạ Đạo Linh gật đầu về phía Cố Thanh Sơn, rồi mới cao giọng nói: "Các vị, trước mắt không phải là thời điểm để ăn mừng, chúng ta phải đi hỗ trợ những người khác!"
"Tuân mệnh!" Những tu sĩ còn lại nói.
"Đi bên này, ta biết một nơi có tình hình chiến đấu đang rất cam go, phải đi nhanh lên!" Tần Tiểu Lâu nói.
"Dẫn đường!" Tạ Đạo Linh nói.
Bóng người mọi người lóe lên, đi theo sau lưng Tần Tiểu Lâu.
Ngoài mấy vạn dặm, trên ngọn núi.
Độc Cô Phong nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dùng kiếm..."
Cố Thanh Sơn mỉm cười, thuận miệng nói: "Kiếm hay quyền cũng không quan trọng, Danh sách vừa rồi càng phù hợp với quyền hơn."
Độc Cô Phong nói: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi là người hiểu rõ về tà ma nhất trong chư giới này... thừa dịp những tà ma khác còn chưa đi vào thế giới này thì chúng ta hãy giết thêm vài con."
Hắn nhìn về phía một phương hướng khác.
Ở bên kia, Tạ Sương Nhan dẫn đầu một đám Thánh nhân Hồng Hoang đang ngăn cản ba tà ma một cách khó khăn.
Mỗi khi các Thánh nhân Hồng Hoang gặp phải nguy hiểm thì Tạ Sương Nhan lại sử dụng lực lượng thời không, chuyển di bọn họ sang nơi khác, đồng thời làm cho tà ma trở lại thời điểm quá khứ.
Thế nhưng kể cả như vậy, cũng không thể giết chết tà ma được.
Độc Cô Phong nhìn theo ánh mắt của hắn, nói nhỏ: "Ta biết điểm yếu của những tà ma kia, mà ngươi lại có thể giết chết bọn chúng... Cho nên ta với ngươi cứ làm như vậy, sẽ hấp dẫn sự chú ý của đám tà ma rất nhanh, toàn bộ bọn chúng sẽ tới tấn công chúng ta."
"Nếu như là quyết chiến, vậy phải có giác ngộ chiến tử."
Cố Thanh Sơn nói, tiện tay đeo một đôi bao tay màu lửa đỏ lên tay.
Ngay sau đó...
Một bóng người bay ngang qua trời cao, rơi xuống cạnh hắn, hóa thành một nữ tu xinh đẹp.
Lạc Băng Ly!
"Nếu là quyết chiến, vậy ta cũng sẽ dùng toàn lực chiến đấu." Lạc Băng Ly nói.
"Cả ta nữa." Tạ Sương Nhan cũng xuất hiện ở phía bên người Cố Thanh Sơn.
Một giọng nam vang lên: "Ngươi mới là lực lượng chân chính có thể giết chết tà ma, ta cũng tới giúp ngươi một tay."
Tần Tiểu Lâu âm thầm xuất hiện.
Sứ đồ của bốn Kỷ nguyên Địa, Thủy, Hỏa, Phong đều xuất hiện.
Trên bầu trời, ngôi sao tỏa sáng rực rỡ bỗng dập tắt.
Thế giới bỗng trở nên tăm tối.
Từng đợi tiếng cười quỷ dị vang vọng bốn phương:
"Hì hì, đây là kỷ nguyên cuối cùng của chúng sinh... mọi thứ sẽ kết thúc vào ngày hôm nay."
"Ta tới trước!" Cố Thanh Sơn quát khẽ.
Ngay sau đó...
Một luồng ánh kiếm che khuất bầu trời xuất hiện, chiếu sáng mặt đất như ban ngày, chém nhanh về phía nơi sâu trong bầu trời.
...
Ở một bên khác.
Liên bang Tự Do.
Quán cà phê.
Cố Thanh Sơn ngồi trước bàn, giống như đang ngẩn người.
Một thiếu nữ ngồi trước mặt hắn, trong tay bưng lấy một cốc cà phê nóng hổi, đang chầm chậm uống nó.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Thiếu nữ hỏi.
"... Phi Nguyệt, ngươi đã chuyển những lời mà ta muốn nói cho một nửa khác ta rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta đã nói rồi... ta nói rằng ngươi không có thời gian đi lấy Triều Âm kiếm, để một nửa khác ngươi đi lấy." Phi Ảnh nói.
"Vậy là tốt rồi, tính toán thời gian, có lẽ hắn đã lấy được Triều Âm kiếm rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Có lẽ hắn cũng sắp chiến đấu với tà ma rồi... còn ngươi thì sao?" Phi Ảnh hỏi.
"Ta sao... ở nơi này chờ tin tức của hắn." Cố Thanh Sơn nói.
Vừa nói xong, có một cô gái tóc dài, mặc áo ngắn tay và quần jean đang đi về phía hai người.
Cô gái này có thân hình thon dài, đội một chiếc mũ lưỡi trai, lưỡi trai ép xuống khá thấp, làm cho người khác không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Cố Thanh Sơn thấy cô gái này liền nhường ra một chỗ ngồi.
Cô gái kia cũng không sợ xa lạ, ngồi bên cạnh hắn rồi nói nhỏ: "Công tử, chúng ta đều tới."
Cố Thanh Sơn nói: "Hắn không để lại thanh kiếm khác nữa sao?"
"Vì không làm cho người khác nghi ngờ, nên hắn giữ lại Triều Âm." Cô gái dùng một đôi mắt to sáng nhìn về phía hắn.
"Rất tốt, chúng ta đi thôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đi nơi nào?" Cô gái hỏi.
"Tìm một hoang mạc, hoặc chỗ nào không có người ở cũng được." Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái đưa tay vòng qua eo hắn, một tay khác thì nắm chặt tay của Phi Ảnh.
Ngay sau đó, cả ba người biến mất khỏi nơi này.
Sa mạc.
Ba người hiện lên.
Phi Ảnh nhìn qua cô gái kia, chần chờ: "Ngươi là... Sơn Nữ?"
Cô gái kia cởi mũ lưỡi trai ra, nói: "Ở trong thành phố mà mặc bộ trang phục của người tu hành thì rất làm cho người khác chú ý, ta nhớ được công tử đã từng nói, cần phải che giấu bản thân thật tốt, cho nên ta mới tìm một bộ quần áo bình thường để mặc."
Phi Ảnh quan sát nàng, lắc đầu nói: "Ngươi không nên xuất hiện ở trên đường cái."
Sơn Nữ hỏi với vẻ khó hiểu: "Tại sao?"
"Vì ngươi mặc bất cứ bộ quần áo nào đều bị người chú ý." Phi Ảnh nói.
"Vậy thì không có cách, ta phải xuất hiện ở bên cạnh công tử." Sơn Nữ nói.
"Tại sao?"
"Từ giờ trở đi, tình hình sẽ càng ngày càng nguy hiểm hơn, mà hắn đã mất đi tất cả lực lượng..."
Sơn Nữ vừa nói vừa tiếp cận Cố Thanh Sơn hơn, nói tiếp: "Thực lực của ta giống hệt với tận thế hắn, cho nên có thể bảo vệ hắn vào thời gian này."
"Vậy hành tung của ngươi vừa nãy..."
"Không sao, có Cố Tô An hỗ trợ ẩn giấu rồi... ít nhất ở trong Liên bang, không ai có thể phát hiện cô ấy." Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ thở dài một hơi, lấy một thanh kiếm khác từ trong hư không ra, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Định Giới Thần kiếm.
Cố Thanh Sơn nhận kiếm, thả nó vào hư không phía sau lưng mình.
Giờ phút này, ngoài Triều Âm kiếm ra, những thanh kiếm khác đều trở lại với chúng sinh Cố Thanh Sơn.
"Nhìn dáng vẻ cẩn thận của ngươi kìa, sau đó chúng ta nên làm cái gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Chúng ta phải đi tìm Độc Cô Quỳnh." Cố Thanh Sơn nói.
"Tại sao lại tìm nàng ta?"
"Bởi vì người đưa ta danh thiếp là nàng ta, mà lời nhắn của sứ đồ Thủy lại khác biệt với Độc Cô Phong, Độc Cô Phong lại hoàn toàn thay thế nàng ta... cho nên chúng ta phải đi gặp nàng ta một lần."
Phi Ảnh khó hiểu, nói: "Vừa rồi chúng ta rõ ràng đã..."
Nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Đúng vậy, trong sòng bạc vừa rồi, không có bất cứ thứ gì cả.
Hết chương 3114.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3115
Bạn cần đăng nhập để bình luận