Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1889. Vùng Đất Của Vạn Thần


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn chợt đứng lên, lớn tiếng nói: “Còn bao lâu nữa thì đến trạm Nhặt Rác?”
Reneedol nói: “Bản đồ hành trình cho thấy còn hơn bảy mươi dặm nữa.”
“Chúng ta nhảy xuống khỏi tàu.” Cố Thanh Sơn quả quyết nói.
Hắn kéo cửa sổ lên, trực tiếp nhảy xuống.
Mấy người khác theo hắn nhảy ra ngoài, rơi vào đường hầm tối tăm.
Xình xịch xình xịch...
Xe lửa từ từ đi xa, âm thanh huyên náo càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Bốn người đứng trong bóng đêm, lẳng lặng chờ đợi một lúc.
Không có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra.
Lúc này bọn họ mới nới lỏng tâm tình.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Xích Hộc hỏi.
“Đường hầm này chắc là an toàn... Nó có quá nhiều lối rẽ, chúng ta phải đổi đường đi.” Cố Thanh Sơn vừa nói vừa đánh giá bốn phía.
Đường hầm tối tăm...
Xe lửa yêu thuật nối liền các nơi dưới lòng đất...
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Hắn nhớ khi hắn vừa mới gia nhập thế giới Ác Quỷ, cũng là đi vào một đường hầm như vậy.
Thậm chí thế giới Ác Quỷ, thế giới Thiên Sứ, cùng với một vài tận thế và thế giới khác, đều bị vây trong đường hầm.
Giọng nói của thi thể khổng lồ dường như thoáng vang vọng bên tai:
“Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận đã phát hiện ra gì đó... Sau đó hắn đã đúc sáu Phong Ấn Chương trong phế tích Vạn Thần điện...”
Không sai!
Ở thời đại Tuyên Cổ, bên trong cánh cửa thế giới không có nhiều thế giới như vậy.
Chỉ có một thế giới.
Ở kỷ nguyên trước, đây là nơi cư ngụ của vạn thần.
Mà bây giờ, vạn thần trốn vào thế giới Phủ Bụi, nơi này bị bỏ hoang.
Cho nên đến đời sau, bốn vị thần Địa, Thủy, Phong, Hỏa thành lập căn cứ tại đây, tìm kiếm di tích của Vạn Thần điện.
Đó là lý do vì sao khi mình vừa gia nhập thế giới Ác Quỷ, thậm chí lúc chạy trốn trong đường hầm hắc ám, vẫn thường xuyên nhìn thấy một vài trạm tàu hỏa bị bỏ hoang.
Đó là xe lửa yêu thuật mà các yêu tinh xây dựng trong phế tích của Vạn Thần điện vào thời đại Tuyên Cổ!
“Ngươi làm sao vậy?” Mạc nhận ra vẻ mặt bất ổn của Cố Thanh Sơn, lập tức hỏi.
“Ta đang suy nghĩ... Có phải chúng ta đã ở trong phế tích của Vạn Thần điện rồi không.” Cố Thanh Sơn nói với vẻ mặt hoang mang.
“Lý do?” Reneedol hỏi.
Cố Thanh Sơn đi tới sát mép đường hầm, lấy tay vuốt nhẹ lên bức tường.
“Mạc, chúng ta cần một chút ánh sáng.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc vươn tay.
Vầng sáng ấm áp xua tan bóng tối, chiếu rọi khắp nơi.
Mọi người không kìm chế được mà ngẩng đầu.
“Thật cao.” Mạc nói.
“Đúng vậy, đường hầm này thực sự quá to lớn.” Xích Hộc cũng cảm thán.
Toàn bộ đường hầm cao gần bằng trăm tầng lầu, bốn người đứng trong góc đường hầm giống như con kiến đứng trước một tòa nhà cao ngất.
Trên vách tường điêu khắc hoa văn đẹp đẽ mà phức tạp, cùng với một vài bức bích họa không biết tên.
Phần lớn những bức bích họa này đều đã hư hại, nhưng vẫn còn một vài bức còn nguyên vẹn, hiện ra đủ các cảnh tượng chưa bao giờ được nghe tới.
Không hề có một cảnh tượng nào liên quan đến yêu tinh.
Toàn bộ đường hầm thông ra bốn phương tám hướng, có vô số lối rẽ và các cánh cửa mở ra trên các bức tường, nhưng hầu hết các cửa và đường hầm trong đó đều bị yêu tinh đánh dấu cảnh báo bằng đủ các loại ký hiệu và hình vẽ xiên xẹo.
"Nguy hiểm!"
"Cực độ nguy hiểm!"
"Tuyệt đối không thể vào!"
“Tiến vào nhánh đường này, ngay cả yêu tinh cũng sẽ chết, nhất định không được tiến vào!”
Gió lạnh âm u thổi lất phất trong đường hầm, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một vài âm thanh khác thường.
Xích Hộc không nhịn nổi nữa, sợ hãi cảm thán:
“Trời ạ, Rod nói không sai, đây là di tích của thời đại Vạn Thần!”
“Chuyện của thời đại Vạn Thần, ta đây lại không biết rõ lắm, trong các ngươi có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trước đây hắn còn khá là lo nghĩ về thân phận “Rod” này, sợ bị đồng bạn nhìn ra manh mối gì. Nhưng giờ đây, sau khi biết được thân phận này đến từ “thần kỹ vận mệnh: Tồn Tại” thì hắn cảm thấy rất an tâm.
“Rod, ngươi không nghe giảng trong giờ lịch sử sao?” Xích Hộc bật cười.
“Trưởng lão đã nói, thời đại Vạn Thần là chuyện của kỷ nguyên trước, có người nói kỷ nguyên đó quá mức nguy hiểm, không có chúng sinh tồn tại, bởi vì chúng sinh không thể sinh sống trong một thế giới như vậy, chỉ có thần linh mới có thể sống sót.” Mạc nói.
Reneedol nói tiếp: “Các thần linh chiến thắng các mối nguy hiểm và tà ác khổng lồ, sáng lập nên Vạn Thần điện. Về sau, vào một ngày nào đó lại đột nhiên biến mất, thời đại Vạn Thần cũng kết thúc từ đó.”
Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi: “Vì sao bọn họ lại biến mất?”
“Không biết... Không ai biết, đây vẫn luôn là một điều bí mật.” Xích Hộc nhún vai nói.
Mạc cảm thán: “Có một khoảng thời gian ta vô cùng say mê chuyện về thời đại Vạn Thần, nhưng các Trưởng lão và Yêu tinh đều nói chuyện của kỷ nguyên trước quá nguy hiểm, không cho phép ta đi điều tra.”
Cậu ta mở tay ra, một vòng sáng lơ lửng trên lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng ném chúng đi.
Vòng sáng ấm áp rực rỡ chậm rãi bay lên, lơ lửng giữa đường hầm tối tăm cao ngất.
Ánh hào quang tỏa ra càng thêm sáng tỏ, ánh sáng trắng êm dịu rọi sáng mọi ngóc ngách trong đoạn đường hầm các thiếu niên đang đứng.
Đường hầm thông ra bốn hướng, hai bên vách tường cũng có đầy cửa đá lớn nhỏ, chẳng biết là dẫn thông đến phương nào.
Mạc hơi nóng lòng muốn thử, nói: “Chúng ta cũng không thể ở mãi một chỗ thế này, không bằng tìm một cánh cửa đi vào, nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì.”
Reneedol gật đầu nói: “Quả thực, trạm Nhặt Rác đã không thể đến được nữa, chúng ta cũng không thể trở về. Vậy thì chúng ta hãy vào trong di tích, biết đâu sẽ tìm được một con đường mới.”
Xích Hộc nói: “Chúng ta chọn một cánh cửa ở đây sao?”
Mạc hưng phấn nói: “Được, vậy...”
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngắt lời cậu ta, nói: “Không, đừng vội.”
“Làm sao vậy?” Mạc chẳng hiểu mô tê gì.
“Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Vạn Thần điện, cứ thế đi vào thực sự ổn sao?” Cố Thanh Sơn cẩn thận nói.
Ba người kia nhìn hắn.
“Nhưng bây giờ đâu còn đường nào khác để đi.” Mạc nói.
“Chí ít chúng ta phải có một chút hiểu biết sơ bộ về Vạn Thần điện, rồi sau đó mới quyết định nên làm như thế nào. Ta nghĩ làm như vậy ổn thỏa hơn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Có hiểu biết sơ bộ về Vạn Thần điện?” Xích Hộc hỏi lại.
Nàng ta đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nhón chân rồi đưa tay sờ lên trán hắn.
“Làm gì thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Xích Hộc thu tay về, nói: “Đâu có sốt... Rod, lẽ nào ngươi thật sự không biết Vạn Thần điện là một di tích cực kỳ thần bí của kỷ nguyên trước, chúng ta không đi vào thì làm sao tìm hiểu bí mật của nó?”
Cố Thanh Sơn chỉ tay lên vách tường, nói: “Tranh vẽ trên tường.”
Ba người nhìn theo hướng hắn chỉ.
Trên vách tường quả thật có một vài hình vẽ chưa thấy bao giờ, nhưng phần lớn đều đã hư hại, chỉ có rải rác một vài nơi là vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được.
Mọi người kiểm tra hình vẽ một cách tỉ mỉ, lại phát hiện một vài chỗ xem như còn hoàn chỉnh đều vẽ lại hình ảnh của một vài vị thần.
Những vị thần kia hoặc cầm các loại binh khí trong tay, hoặc thể hiện các tư thế làm phép, dường như đang chống lại thứ gì đó.
Thế nhưng hình vẽ tổn hại quá mức nghiêm trọng, căn bản không thể thấy rõ kẻ địch của các thần linh là ai.
Mọi người nhìn một hồi, không khỏi cảm thấy nản lòng.
“Những hình vẽ trên vách tường đã tổn hại quá nhiều, sợ rằng có nhìn nữa cũng không nhìn ra cái gì.” Mạc phớt lờ nói.
Cố Thanh Sơn lại chăm chú nhìn những hình vẽ trên vách tường này, thất thần nói: “Thực ra ta đang suy nghĩ... Rốt cuộc là cái gì đã hủy hoại những hình vẽ này.”
Ba người im lặng một lúc.
“Rod, ngươi muốn nói cái gì?” Reneedol hỏi.
Cố Thanh Sơn vừa chỉ cho bọn họ xem vừa giải thích: “Rất nhiều hình ảnh biểu hiện thần linh anh dũng đều vẫn còn ở đây, thậm chí một ít ánh sáng pháp thuật, binh khí có tạo hình ưu mĩ đều còn rõ ràng, chúng ta có thể hiểu thành các thần linh đang tuyên dương thắng lợi của chính mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận