Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1923. Phát Hiện! (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhẹ giọng: “Xem ra quả thực không có nguy hiểm gì, Xích Hộc, cô cảm thấy thế nào?”
Xích Hộc hơi ngẩn người, nhìn tình cảnh hiện lên trên màn hình sáng, nói: “Chắc là không sao... Thế nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
“Thế nhưng ta cứ có cảm giác không thoải mái lắm.” Xích Hộc cau mày nói.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cười rộ lên, nói: “Là ngươi suy nghĩ nhiều.”
Lúc hắn nói chuyện, đằng sau Đại Ca đã xuất hiện một thanh kiếm.
Địa kiếm.
Địa kiếm nhẹ nhàng kề sát vào cổ Đại Ca.
“Đừng nhúc nhích, cử động sẽ xảy ra vấn đề.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đại Ca trầm giọng hỏi.
“Tiểu Tịch, ngươi cũng đừng cử động.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiên kiếm nhẹ ngàng kề sát cổ Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch khó hiểu nói: “Nếu ngươi muốn lấy tính mạng của ta thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào, dù sao mạng của ta cũng là do ngươi cứu, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra hay không?”
Cô chỉ vào màn hình sáng, nói: “Rõ ràng nàng ấy đang ở bên ngoài, hơn nữa thân mang trọng thương cần chữa trị, thậm chí cánh cửa thần thánh cũng đã nói như vậy, nhưng ngươi lại không chịu mở cửa, dù sao cũng phải cho chúng ta một lý do chứ!”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Chuyện đến nước này, hắn buộc phải sử dụng kiếm, biểu diễn chức nghiệp chân chính của bản thân.
Sau một hồi trầm tư, Cố Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng áp lên cửa.
“Cánh cửa thần thánh, ngươi có thể hiển thị cảnh tượng bên ngoài cánh cửa cho chúng ta xem không?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên có thể, trên cửa nhà ai cũng có một cái mắt mèo mà.” Cánh cửa thần thánh nói.
Một màn hình sáng từ trên cửa bắn ra, hiển thị cảnh tượng bên ngoài.
Bảy tám tên yêu tinh.
Reneedol.
Giống với cảnh tượng Tiểu Tịch chiếu ra y như đúc.
Cánh tay Reneedol còn đang chảy máu, nhìn qua yếu ớt không chịu nổi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đại Ca vô cùng đau lòng, mở miệng định nói.
“Đại Ca, đừng có gấp, nàng ta không chết được.”
Cố Thanh Sơn trực tiếp làm hắn ta câm miệng.
Cố Thanh Sơn vươn tay, cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, lập tức chỉ ngón tay về phía cánh cửa thần thánh.
“Sơn Nữ, bây giờ đi làm một chuyện... Nếu có thuật pháp nào tác động lên cửa thì trực tiếp cắt đứt, nhưng nhất định không được cắt đứt luật Nhân Quả bên trên cánh cửa.” Hắn nói.
“Được, ta thử xem.” Giọng nói của Sơn Nữ từ trên trường kiếm truyền đến.
Cố Thanh Sơn vung trường kiếm, vẽ ra một đường ánh kiếm lạnh lẽo.
“Keng!”
Ánh kiếm đánh vào cánh cửa thần thánh, vẽ ra một dấu vết nhàn nhạt.
Sau một khắc, sự tình biến đổi...
Chỉ thấy cảnh tượng cánh cửa thần thánh chiếu ra lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bốn phía là bóng tối vô tận.
Không có dòng sông ngầm dưới lòng đât.
Không có Đảo Che Chở.
Không có yêu tinh.
Không có Reneedol.
Không hề có bất cứ thứ gì.
Chỉ có mật thất đơn độc đứng trong bóng tối vô tận.
Chỉ có mật thất chìm trong bóng tối, có một xúc tu nhỏ dài vươn ra, vây quanh mật thất hơn mười vòng, trói lại chặt chẽ.
Trên xúc tu dầy rẫy những con mắt lớn nhỏ, thỉnh thoảng lại mở ra khép lại, để lộ con ngươi dựng thẳng bên trong.
Trong không gian tối tăm vô tận, chỉ có mỗi xúc tu này.
“Đây là cái gì?” Tiểu Tịch thất thanh nói.
Đại Ca nhìn cảnh tượng này, lại nhìn cảnh tượng do thẻ bài của Tiểu Tịch hiển thị.
Trong cảnh tượng trên thẻ bài này, yêu tinh và Reneedol vẫn đứng ở cửa như cũ.
Thế nhưng cánh cửa thần thánh lại hiển thị một cảnh tượng kinh khủng hoàn toàn khác.
Hai cảnh tượng xuất hiện cùng một nơi, tạo thành sự tương phản kịch liệt.
“Có lẽ chúng ta bị vật gì đó bắt lại rồi.” Cố Thanh Sơn nói như có điều suy nghĩ.
“Thảo nào... Ta nói vừa rồi ta cứ có cảm giác không ổn.” Xích Hộc lẩm bẩm.
Nàng ta nhìn Đại Ca và Tiểu Tịch, ánh mắt dần dần sinh ra vài phần đề phòng.
Cố Thanh Sơn vỗ vào người nàng ta, nói: “Không sao, Mạc và Tiểu Tịch... Kỳ thực đây không phải vấn đề của bọn họ, chẳng qua, sợ rằng vật kia rất phiền phức.”
Cố Thanh Sơn nắm chặt Lục Giới Thần Sơn kiếm, đi đến bên cạnh Đại Ca, chậm rãi nói: “Ngươi cam tâm tình nguyện vì bạn gái mà trả giá bằng mọi thứ, điều này ta hoàn toàn tin tưởng. Nhưng ta không tin ngươi ở trong mật thất, mất đi tất cả sức mạnh rồi mà còn có thể nhìn thấy trong vô số sinh linh, Reneedol đang đi cùng một tinh linh. Mà cho dù phát hiện, ngươi cũng sẽ tỉnh táo lại trước, sau đó nghĩ cách.”
Đại Ca lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nói: “Trong lòng ta có cảm giác Reneedol sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới rời khỏi mật thất, chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy nàng rời khỏi Đảo Che Chở.”
“Để ta đoán nhé, bên ngoài mật thất có ba con đường, lúc ngươi rời khỏi mật thất, có phải hai con đường kia đã bị thứ gì đó cản trở, hoặc là xảy ra chuyện gì, cho nên ngươi phải lựa chọn con đường phát hiện tung tích của Reneedol?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca hồi tưởng lại, nói: “Lúc đó quả thực trên hai con đường khác đang có các tinh linh tập kết thành hàng, vậy nên ta đi vào con đường bên trái.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, vung trường kiếm lên, vẽ ra một đường sáng lạnh lẽo.
Thần Kiếm Đoạn Pháp.
Một vết máu xuất hiện trên cánh tay Đại Ca.
Đại Ca nhíu mày, sau đó lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ơ? Ơ? Chuyện gì đây?” Hắn ta kêu to.
Cố Thanh Sơn yên lặng quan sát hắn ta, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại Ca không hiểu gì, nói: “Rõ ràng một chút khí lực ta cũng không có, sao còn có thể đi tìm Reneedol?”
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta.
Xích Hộc bụm miệng, thân thể bắt đầu run rẩy.
Tiểu Tịch cũng ngay người.
Bọn họ đều không phải người ngu xuẩn, đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
“Có thứ gì đó đã khống chế tư tưởng của ngươi, nó có thể cách không truyền cho ngươi một vài thứ.” Cố Thanh Sơn gằn từng chữ một.
Đại Ca tỉ mỉ nhớ lại, nói: “Cũng chưa hoàn toàn khống chế, chí ít ta vẫn có ý thức của chính mình, chỉ là một vài thời điểm, sẽ... sẽ...”
Hắn ta không biết phải hình dung như thế nào.
“Sẽ bị dẫn dắt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, chính là như vậy!” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
Lần này thì phiền to rồi.
Trước đây mình chỉ thấy có hai người duy nhất có thể làm đến mức này, đó là Người tạo vật của Đất và Nữ Sĩ Thời Gian.
Nhưng lần này lại khác.
Người tạo vật của Đất có thể khống chế “Địa”, cũng chính là thân thể của chúng sinh. Nữ Sĩ Thời Gia thì có thể tùy ý qua lại trên dòng sông thời gian, ảnh hưởng đến sự phát triển của mọi thứ ngay tại đầu nguồn.
Vật trước mắt này lại có thể ảnh hưởng đến tư tưởng của người khác, thậm chí có thể khống chế biến hóa của môi trường bên ngoài.
Tồn tại như thế nào mới có thể làm được đến bước này?
Cố Thanh Sơn mặt trầm như nước, nhìn sang Tiểu Tịch, nói: “Thế nào, ngươi cẫn không định ra ngoài đánh trực diện với chúng ta ư?”
Tiểu Tịch lúng túng nhìn Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: “Rod, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, cho tới bây giờ ta chưa từng muốn đối phó với các ngươi.”
Cố Thanh Sơn ôn hòa nói: “Không phải cô, Tiểu Tịch, ta đang nói với một vật khác, nếu như nó có lá gan đi ra ngoài.”
Tiểu Tịch nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
Bỗng nhiên cả người cô nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, muốn cử động nhẹ cũng không thể.
Trong thân thể cô, một giọng nói lớn truyền ra:
“Khách đến từ bên ngoài cánh cửa thế giới, ta vốn muốn cho ngươi sống lâu thêm một chút, nhưng đáng tiếc, tự ngươi muốn đi tìm cái chết.”

Vô số năm sau.
Đảo Thời Gian, thế giới Tháp Cao.
Tiểu Tịch đã tỉnh lại, đang nghỉ ngơi một lát.
Các cường giả đều đã đến.
Mèo Con đang giải thích mọi chuyện xảy ra với cô.
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy?” Tiểu Tịch nhìn mặt nạ xung quanh, kinh ngạc hỏi.
Mèo Con nói: “Đúng vậy, hiện tại nữ vương Kinh Cức Laura vì để sớm thức tỉnh cô mà đã hao phí rất nhiều sức mạnh.”
Tiểu Tịch khó hiểu, nói: “Thực ra ta có thể từ từ hấp thụ sức mạnh từ thế giới bên ngoài, sau đó tỉnh lại, cô bé thức tỉnh ta gấp như vậy là có chuyện gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận