Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2006. Tách Rời


Đánh dấu
"Lá chắn Người Che Chở Chúng Sinh!"
Laura hét lên.
Cô bé lao tới, nhặt từng mảnh vỡ của tấm chắn lên, rồi quan sát chúng một cách tỉ mỉ.
"Thứ này chính là thánh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng, tại sao lại vỡ vụn chứ? Chẳng lẽ do anh đánh vỡ?" Laura hỏi.
Trương Anh Hào cười khổ, lắc đầu.
Mèo Con nói: "Không phải anh ta, thực ra thì anh ta cũng không có đủ lực để đánh vỡ tấm chắn này."
"Đúng, không có ai trong số những người ở đây có thực lực đánh vỡ tấm chắn này cả." Hội trưởng Tháp Cao nói.
"Vậy tại sao tấm chắn này bị vỡ?" Barry hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào giang hai tay, nói: "Cố Thanh Sơn đưa nó cho tôi, thế nhưng hôm nay tôi lại phát hiện nó tự nhiên vỡ vụn, hoàn toàn hỏng rồi."
Diệp Phi Ly đi tới, quan sát những mảnh vỡ rồi lắc đầu nói: "Theo như trò chơi mà giải thích thì tấm chắn này đã rất lâu không được bảo dưỡng rồi."
Không ai để ý tới cậu ta.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Một giọng nữ vang lên.
Mọi người nhìn sang, thì thấy Tiểu Tịch đang chạy tới.
Đôi mắt Laura sáng lên, nói: "Tiểu Tịch tỷ tỷ, tỷ là một thiên sứ Đoạn Tội mạnh mẽ, hiểu biết tri thức và huyền bí đều nhiều hơn so với chúng ta, tỷ thử xem tấm chắn này làm sao vậy?"
Tiểu Tịch nhận lấy những mảnh vỡ của tấm chắn này, quan sát, rồi sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"Trên cái hồn khí của Vực sâu này có một khế ước ẩn." Nàng ta nói.
"Khế ước ẩn sao?" Mọi người đều cùng nhau hỏi.
"Đúng, chủ nhân của khế ước này... đã kết nối linh hồn của bản thân với một linh hồn khác, bọn họ cùng nhau sống, cùng nhau chết. Lực lượng của chủ nhân khế ước có được đều sẽ chia sẻ cho một linh hồn khác, bọn họ phối hợp chặt chẽ với nhau. Nếu như chủ nhân khế ước muốn giết chết cái gì, cũng phải có được sự đồng ý của một linh hồn khác, thì tồn tại bị giết mới có thể chết đi."
"Đây là một loại khế ước trao đổi lực lượng rất bí mật, cũng có một vài thuộc tính siêu thời không yếu ớt."
"Hình như nó đã cảm nhận được điều gì đó, cho nên nó đang tự vỡ vụn."
Barry hỏi: "Có thể biết được tại sao nó muốn tự hủy không?"
Tiểu Tịch lắc đầu, nói: "Chỉ có thể nhìn thấy một vài thứ mà người lập nên khế ước này để lại, còn nguyên nhân tại sao nó vỡ vụn thì chúng ta không thể nào biết được."
"Vậy thì chúng ta xem nội dung trước đi." Trương Anh Hào nói.
Tiểu Tịch rút một tấm thẻ bài màu đen ra, đặt lên trên mảnh vỡ của tấm chắn, thầm thì: "Tái Hiện Quá Khứ."
Những mảnh vỡ trên đất hơi lóe sáng, rồi lại ngưng tụ thành một thanh trường mâu.
Trường mâu bảy màu - Kẻ Phá Hủy Vạn Vật.
Chiếc mâu này chỉ tồn tại trong nháy mắt, rồi lại biến thành từng mảnh vỡ bảy màu, dần dần lơ lửng trên không, phát ra một màn sáng, như là máy chiếu phim vậy.
Hình tượng một thiếu niên xuất hiện trong hư không.
Hắn ta vươn tay ra, điều khiển và sắp xếp mấy ngôi sao ở trên hư không.
"Ta muốn sắp xếp thành một chiếc trường mâu, đáng tiếc ta vẫn còn thiếu vài ngôi sao nữa, xem ra ta cần càng mạnh hơn nữa, mới có thể hoàn thành công việc này." Thiếu niên nói.
"Ngươi cho rằng đưa pháp tắc chuyển thành vũ khí chân chính, là một cách tốt nhất để lợi dụng lực lượng ngôi sao hay sao?" Một thiếu niên khác hỏi.
Số tuổi của bọn họ đều còn rất nhỏ, thế nhưng trong mắt đều ẩn chứa ước mơ.
Thế giới mới vừa mở ra cho bọn họ bước vào, mọi thứ đều có khả năng vô hạn.
"Đúng, thật ra lực lượng ngôi sao chính là nguyện lực thế giới không có ý thức... Có lẽ bọn chúng có thể xưng là 'hồn khí' trong những truyền thuyết từ xưa lưu lại."
Tên thiếu niên khi trước vừa trả lời, vừa sắp xếp số sao trời trên tay, cuối cùng tổ hợp nó thành hình thức ban đầu của một thanh trường mâu.
"Còn thiếu bốn ngôi sao nữa thì mới có thể hoàn thành tác phẩm này!" Thiếu niên thở hổn hển, nói.
Bỗng nhiên, có một giọng nữ xuất hiện:
"Được rồi, Mạc, làm được điều đó đã là rất giỏi rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước đi, sau đó lại thử cũng không muộn."
Một thiếu nữ xuất hiện trong màn sáng.
Nàng ta quá đẹp, đẹp tới mức làm cho toàn bộ sao trời đều không sáng bằng nàng ta.
Thiếu niên tên Mạc lại nói: "Những người đuổi giết ngươi rất mạnh, ta phải mạnh lên nhanh hơn nữa, mới có thể bảo vệ ngươi."
Thiếu nữ ngẩn người.
Nàng ta yên lặng một lát, rồi lại nắm chặt thứ gì đó trên đỉnh đầu mình.
Ba ngôi sao bị nàng tóm ra, đưa tới trước mặt Mạc.
Mạc nhìn chằm chằm vào nàng ta.
"Vừa lúc ta có ba ngôi sao." Reneedol cũng nhìn Mạc, nói nhỏ.
Dần dần Mạc nở nụ cười.
"Dược, chúng ta hãy cùng nhau tạo nên chiếc trường mâu này, để xem lực lượng của nó có giống như trong tưởng tượng của chúng ta hay không."
Mạc nhận lấy ngôi sao, sắp xếp chúng nó vào những nơi trống.
Ngay sau đó, trường mâu đã thành hình.
Yên tĩnh một giây...
Bỗng nhiên, trường mâu bắn ra một luồng ánh sáng lóng lánh.
Nó dần dần từ ngôi sao biến thành thực thể, hóa thành một thanh trường mâu chân thật.
Trường mâu rơi xuống trên tay Mạc, tiếp tục thả ra ba loại ánh sáng xanh, cam, đỏ lộng lẫy.
"Thật đẹp!" Reneedol nhìn mà mê mẩn, thở dài rồi nói.
"Ta cảm nhận được lực lượng pháp tắc rất mạnh mẽ, thứ này là lực lượng mà đám thú pháp tắc khổng lồ có được hay sao?" Lại một thiếu nữ khác nói với vẻ hào hứng.
Quanh người nàng ta có một luồng lửa đen, thỉnh thoảng tản ra ngoài, mang theo khí tức tử vong.
Anna đứng phía xa, khi nhìn thấy thiếu nữ này thì trong lòng xuất hiện sự rung động.
"Kỳ lạ... tại sao ta lại cảm thấy đau khổ chứ?"
Anna hơi thương tâm, nhỏ giọng nói.
Hình ảnh vẫn tiếp tục.
Mạc cầm trường mâu, sau nửa ngày mới nói: "Nó đã có uy lực rất mạnh, thế nhưng vẫn là chưa đủ, về sau chúng ta dùng thêm ngôi sao để cấu trúc của nó càng hoàn thiện, thì nó sẽ càng ngày càng mạnh!"
Thiếu nữ khi trước nói: "Ta và ngươi sẽ cùng hoàn thiện thanh vũ khí này."
Mạc nhìn nàng ta, ánh mắt cũng ẩn chứa sự dịu dàng, nói: "Reneedol, ngươi hãy đặt tên cho thanh trường mâu này đi."
Reneedol suy nghĩ rồi nói: "Thanh trường mâu này vẫn chưa hoàn thành, khi nó hoàn thành rồi thì hãy gọi nó là Kẻ Phá Hủy Vạn Vật, có được không?"
Mạc gật đầu, nói: "Được! Nếu như có một ngày, ta hoàn thành nó thì ta sẽ trao cho nó thêm một loại hình thái khác."
"Tại sao?" Reneedol hỏi.
"Nó phải có lực tấn công mạnh mẽ để ta sử dụng, thế nhưng cũng phải có lực phòng ngự để bảo vệ ngươi." Mạc nói.
Mạc xoay người lại, ngăn cản ánh mắt của Reneedol, bắn ra một điểm sáng rực từ trong bàn tay mình vào bên trong thanh trường mâu.
Chỉ có thiếu niên bên cạnh Mạc mới có thể thấy được động tác này.
Màn sáng dần dần biến mất.
Mọi thứ đều khôi phục như ban đầu.
Tiểu Tịch ngẩn người nhìn cảnh tượng này, tới tận khi hư không đã không còn bất kỳ ánh sáng nào cả.
Một lúc lâu sau, nàng mới lắc đầu, nói với giọng khàn khàn: "Vũ khí này đã tồn tại vì hai trái tim, thế nhưng hiện tại đã kết thúc."
Nói xong nàng đứng dậy, đi ra khỏi đám người, đi về nơi xa xa.
...
Thế giới Ác Quỷ.
Cố Thanh Sơn hoạt động ngón tay, quan sát con kiến đang di động trên ngón tay của mình.
Hắn rất bình tĩnh.
Tận thế chân thực sắp xuất hiện, giống như là không có quan hệ gì với hắn vậy.
Đại Ca khi cảm thấy mình không thể khuyên bảo Reneedol thì hơi lo lắng.
"Cố Thanh Sơn, chúng ta phải ngăn cản nàng ta!"
Đại Ca nói nhỏ.
"Ta cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng chúng ta đã không thể ngăn cản nàng ta." Cố Thanh Sơn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận