Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1530. Đến Sớm


Đánh dấu
“Mười phút một lần, mỗi lần đều phải kiểm tra trên bản đồ có gì khác lạ không. Lập tức chấp hành.” Cố Thanh Sơn nói.
Tích!
Máy tính cỡ lớn vang lên tiếng báo động, biểu thị đã tiếp nhận mệnh lệnh.
“Đây là bước đầu tiên của vấn đề an toàn. Sau đây, chúng ta phải xem, ngoại trừ tên lửa hạt nhân thì Liên minh Nhân loạn còn giấu thứ gì nữa.”
Cố Thanh Sơn mở một tấm hình ra, liên tục nhập từng chuỗi ký tự.
Theo đó, từng hình ảnh nhấp nháy ẩn hiện ở trên màn ảnh.
Nhữnh tấm ảnh của kho vũ khí, các trung tâm nghiên cứu và phát triển, sân bay, khu vực tập kết quân sự, căn cứ radar phòng không, trung tâm hội nghị cấp cao lần lượt xuất hiện trên màn hình.
Cố Thanh Sơn ấn xuống một phím.
Hình ảnh dừng lại.
Những lãnh đạo cấp cao của Nhân tộc đang tổ chức một cuộc hội nghị.
“Sáu tên lửa hạt nhân, không một aiào có thể thoát khỏi vụ nổ đó cả. Theo tôi, chúng ta phải tập trung tinh lực đi…” Một người trong đó đang phát biểu.
Cố Thanh Sơn lại nhấn một nút khác.
Hình ảnh tiếp tục lướt qua.
Mãi đến tận mấy hơi thở sau, Cố Thanh Sơn mới đột nhiên ấn xuống phím.
Hình ảnh dừng lại lần nữa.
Chỉ thấy trong kiến trúc sắt thép sâu ba mươi mét, có rất nhiều người đang ở trước một mô hình robot lớn làm đủ loại nghiên cứu.
“Đây là robot ở thế giới các cô?” Trương Anh Hào cảm thấy hứng thú, hỏi Dạ Như Hi.
Dạ Như Hi nhìn con robot to lớn trên màn ảnh kia, lại nhìn Cố Thanh Sơn, không nhịn được nói: “Cấp bậc của tôi không đủ, xưa nay chưa từng nghe qua việc thế này.”
Cố Thanh Sơn nhìn con robot to lớn kia, nói: “Về mặt cấu tạo máy móc thì không có vấn đề, nhưng nó vẫn còn quá thô sơ, hơn nữa không nên vừa bắt đầu đã làm mô hình lớn đến vậy.”
Hắn nghĩ một hồi, hai tay bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.
“Vẫn chưa tới thời điểm lắp ráp một con robot, trước tạm chế tạo một thứ khác để thay thế.”
Một cánh tay robot xuất hiện trên màn ảnh trước mặt hắn.
Đây chính là cánh tay robot ngày hôm qua hắn lắp ráp.
“Tất cả vật liệu đã sẵn sàng.”
“Công thức chế tạo cũng đã nhập vào.”
“Bắt đầu chế tác thôi.”
Cánh tay robot chuyển động.
Tốc độ của nó rất nhanh, dùng các loại linh kiện và vật liệu điện tử để nhanh chóng lắp ráp một thứ.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Bước Nhảy Siêu Tốc bản cơ bản.” Cố Thanh Sơn nói.
Chảng bao lâu sau, một cái máy Bước Nhảy Siêu Tốc đã hoàn thành.
“Tôi đã làm vài cái như vậy rồi, một số đưa lên trên vệ tinh, một số thông qua máy bay và các thiết bị khác để gửi đến các khu vực xa xôi của đại lục.” Cố Thanh Sơn giải thích.
“Bước Nhảy Siêu Tốc là cái gì?” Dạ Như Hi hỏi.
“Thiết bị công nghệ giúp dịch chuyển tức thời.” Diệp Phi Ly trả lời.
Tích!
Máy tính phát ra âm thanh cảnh báo, trên màn ảnh xuất hiện một cảnh tượng.
Chỉ thấy Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả xuất hiện ở ngoài thành phố.
Ở bên cạnh bọn họ là một chiếc xe tải lớn, tài xế lái xe đã bị bọn họ giết chết, thi thể vứt đại trên bãi đất hoang.
Nhìn bộ dáng mỏi mệt của hai con quái vật, bọn chúng hình như đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Thời khắc chiến đấu đến rồi.” Trương Anh Hào lấy súng ra, nạp đạn và lên nòng.
“Không kịp vạch kế hoạch gì, nhìn bộ dáng của chúng thì chúng sẽ nhanh chóng tìm đến nơi này thôi.” Trên người Diệp Phi Ly xuất hiện ánh sáng màu đỏ mờ ảo.
“Chúng đến sớm thật, tôi còn chưa đối phó với quái vật tận thế, nếu chúng đến chậm hơn tí nữa thì tốt.” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Hắn bắt đầu nhanh chóng gõ gõ ở trên bàn phím.
Từng lệnh được gửi đi.
Chẳng mấy chốc, vệ tinh hàng không vũ trụ trên thành phố đã mở cửa hầm và bắt đầu tạo một địa điểm cố định.
Khi các thiết bị cơ khí thuần túy bắt đầu hạ cánh, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả ngay lập tức cảm thấy nó.
“Là vật của con người?” Liệt Diễm Hành Giả ngẩng đầu lên, híp mắt đánh giá chiếc dù nhảy trên không trung.
“Không biết, có điều kỹ thuật khoa học của thế giới này lạc hậu lắm, thủ đoạn của bọn họ không thể tổn thương chúng ta.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng ngẩng đầu lên, nói.
Chiếc dù từ từ hạ xuống, vừa rơi xuống vừa phát ra giọng nói điện tử: [Hoan nghênh hai vị đến với thành phố đổ nát. Tôi là giám đốc an ninh kỹ thuật của trận doanh Hỗn Loạn, xin hỏi chúng tôi có thể phục vụ các bạn gì đây?]
Nó phát đi phát lại câu nói này liên tục, ngược lại quả thật thảnh công khiến hai con quái vật kia không ra tay ngay lập tức.
Chiếc dù không nghiêng không lẹch rơi xuống trước mặt hai con quái vật Hỗn Loạn.
Một hộp sắt từ từ mở ra, giọng điện tử rốt cuộc thay đổi một câu khác:
[Hai vị có nhu cầu gì? Cho dù là giết người hay hủy diệt, tôi đều có thể làm, xin nhanh chóng nói cho tôi biết.]
Liệt Diễm Hành Giả nhìn cấu tạo của cái máy này, bình luận: “Phong cách của vật này trông hơi giống với thành quả của đám cuồng công nghệ trong Kỷ nguyên Hỗn Loạn kia.”
“Chúng ta muốn tìm người, ngươi có thể làm được không?” Nó hỏi.
“Tất nhiên, đã tìm kiếm xong, địa điểm đã xác định, đang khởi động.” Giọng của máy điện tử nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả liếc nhau một cái.
Nếu như là cạm bẫy cũng không có gì đáng sợ, bỏi vì thứ công nghệ này không có khả năng tổn thương thân thể của chúng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nói: “Chờ đã, ta còn chưa nói tìm cái gì—— "
Chỉ một thoáng, chiếc dù khởi động.
Hư không lập tức vặn vẹo và đổ sụp, hút Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả đang đứng đó vào.
...
Cảng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả đứng trên cát.
Hai quái vật cùng nhau nhìn về phía biển rộng mênh mông.
Ầm!
Một con cá to bằng hai con tàu du lịch nhảy ra khỏi mặt nước, che lại mây và trăng.
Nó đang giãy giụa, đang chạy trốn.
Bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú còn lớn hơn cả con cá kia, há to miệng phóng lên trời, cắn phập vào con cá, dùng sức kéo nó trở về biển sâu.
Chỉ thấy trên mặt biển sóng to gió lớn, dòng máu không ngừng tuôn lên.
Cuộc chiến giữa hai con cá tạo ra một ngọn sóng cao hơn sáu mét, đánh mạnh vào bờ biển.
Rào... Ầm!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả hứng trọn.
Bọn họ ướt sũng đứng ngay bờ biển, nhất thời ngây người.
“Gặp quỷ à, sao chúng ta lại trở về đây rồi!”

“Lần thí nghiệm đầu tiên chính thức bắt đầu.”
“Bay, chuẩn bị.”
"Ba, "
"Hai, "
"Một."
Xẹt —— Xẹt ——
Hư không đột nhiên phình to ra.
Một quái thú với bốn vó bốc lửa màu đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó còn chưa kịp phản ứng lại, ánh sáng màu đỏ tươi đã nhẹ nhàng bao quanh nó.
Ánh sáng đỏ tươi vừa biến mất.
Cơ thể của con quái vật đen rơi xuống đất.
“Xem ra đã thành công! Bây giờ tôi sẽ thực hiện bước nhảy siêu tốc đảo ngược ngay lập tức!” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn gõ lên bàn phím máy tính.
Bước Nhảy Siêu Tốc bắt đầu khởi động lần nữa.
Xẹt ——
Hư không sụp đổ kịch liệt.
Toàn bộ khối thịt và máu được vận chuyển trở lại nguyên vẹn.
Cố Thanh Sơn tiếp tục gõ bàn phim, kiểm tra một hình ảnh.
Ở một thành phố khác.
Bọn quái vật vây quanh đống thịt nát kia, ngẩn ngơ nhìn.
Chúng nó chỉ nhìn thấy một đồng loại đột nhiên biến mất, lại đột nhiên biến thành một đống thịt nát.
—— bọn quái vật hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Trong thành phố, những Bước Nhảy Siêu Tốc đủ loại được giấu ở trong tảng đá, chôn dưới đất, gác trên cây, thậm chí là lợi dụng một vài khối gạch, ô tô hư, thùng rác bỏ đi, đèn đường .v.v.. làm vật ngụy trang.
“Tôi nói đây là một tận thế cấp thấp, một mặt là bởi vì sức mạnh của những quái vật này, mặt khác là vì chúng nó ngạo mạn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngạo mạn?” Dạ Như Hi khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, ngạo mạn là từ đồng nghĩa với ngu xuẩn. Chúng nó hoàn toàn coi con người thành thức ăn, khinh thường không thèm tìm hiểu văn minh nhân loại.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn bấm một phím.
Chỉ thấy trên màn hình, một máy dịch chuyển khác lại được kích hoạt.
Chỉ một thoáng, hai con quái vật bị hút vào hư không, biến mất không còn chút tăm hơi.
Diệp Phi Ly Và Trương Anh Hào đã đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận