Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1936. Thần Khí Mạnh Nhất Đã Xuất Hiện (1)


Đánh dấu
Ánh mắt Reneedol ngưng lại, bỗng cười nói: “Rod, tại sao ngươi lại có bản lĩnh phục sinh chị ấy vậy? Ở đâu mà ngươi có được số bụi đất này?”
Trên người nàng tuôn ra sát khí.
Tinh quang vô tận từ trong dây chuyền trên cổ nàng trào ra ngoài, hóa thành sao trời đếm không hết.
Mặt Cố Thanh Sơn không đổi sắc, hắn thuận miệng nói: “Chuyện này nói rất dài dòng, ta đang thám hiểm một mình dưới sông ngầm thì đột nhiên phát hiện một tòa thánh điện được bao phủ toàn bộ trong nước, bèn qua đó tra rõ xem thế nào. Ai biết trên nóc nhà thánh điện lại có đống bụi này, nó tạo thành một hàng chữ “Mau cứu ta!””
“Sau đó thì sao?” Reneedol hỏi tiếp.
“Sau đó ta hỏi nó, làm sao ta mới có thể cứu được nó, nó liền sắp xếp thành một hàng chữ khác: “Ta sẽ dẫn ngươi đến một thánh điện khác, sau đó ta sẽ truyền lại thần khí cuối cùng của ta cho ngươi, còn nói cho ngươi rất nhiều bí mật.”
“Sau đó thì ngươi tin tưởng?” Reneedol lại hỏi tiếp.
“Đúng vậy, chuyện tốt như vậy vì sao không tin?” Cố Thanh Sơn giật mình hỏi.
“Sau đó thì sao?” Reneedol hỏi tiếp.
Cố Thanh Sơn nói: “Sau khi ta đến đây, cô ấy quả nhiên sống lại và đưa cho ta một chiếc chìa khóa. Chậc chậc, kỳ ngộ và chuyện tốt như vậy, ta hy vọng có thể gặp nhiều hơn một chút.”
Reneedol cau mày: “Không, đó là thần khí vận mệnh. Chỉ có sức mạnh vận mệnh mới có thể điều khiển, ngươi không thích hợp đâu.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười, lấy ra chìa khóa, ném cho Reneedol.
Reneedol đưa tay tiếp được chìa khóa.
Chìa khóa trong nháy mắt đã trở lại tay Cố Thanh Sơn.
“Xem ra cô nói không chính xác rồi.” Cố Thanh Sơn ước lượng chìa khóa, sau đó một lần nữa cất kỹ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Reneedol hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Đây là chìa khóa vạn thần đồng ý, chỉ có thần linh tự do vô tự không chịu sự khống chế của chúa tể Nguyên Lực Vô Tận mới có thể sử dụng nó để đến thế giới Phủ Bụi lấy thần khí tương ứng.”
“Thần linh tự do vô tự?” Reneedol hỏi lại.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn gật đầu, sau đó giơ tay lên nói: “Liên quan đến chuyện chìa khóa này, ta thề với cô là ta vừa mới nghe cô ấy nói thôi. Nếu ta có một câu lừa cô, Rod ta sẽ vĩnh viễn mất đi sức mạnh pháp tắc, cũng không còn được xưng là người sở hữu pháp tắc Tử Vong.”
Từng ngọn lửa màu đen bay ra khỏi người hắn, vờn quanh người hắn một vòng, sau đó trở lại người hắn một lần nữa.
Reneedol lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, cuối cùng lạnh lùng nói: “Cho nên chỉ có ngươi mới có thể sử dụng được chiếc chìa khóa này.”
“Đúng vậy, có bảo vật này, về sau ta sẽ mạnh hơn.” Cố Thanh Sơn đắc ý nói.
Reneedol nhìn hắn, cả nửa ngày không nói gì.
“Nếu không có việc gì thì ta đi trước.” Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol lập tức hỏi: “Làm sao ngươi đến đây được? Hoặc nên nói là, ngươi định rời đi bằng cách nào?”
Cố Thanh Sơn nói: “Cô ấy dẫn ta đến thông qua trận pháp truyền tống. Tại một góc thánh điện Tử Vong, dùng sức mạnh nữ thần Vận Mệnh kích phát chú ngữ truyền tống, sau đó thì đến đây.”
Reneedol có vẻ như đã hiểu.
Đúng là có một pháp trận như vậy.
Nhưng đó là một pháp trận rất cổ xưa, hầu như không ai biết, càng không có ai đi qua.
Khó trách Rod có thể tìm được chỗ này. Xem ra Laques đã vận dụng thủ đoạn mà nàng không biết, đưa thần khí của mình cho người ngoài.
Nằm mơ đi.
Reneedol giơ tay lên, nhẹ nhàng chộp lấy thứ gì đó trong lớp tinh quang quanh người.
Tinh quang vô tận phun trào không ngớt, hóa thành một trường cung sao trời trong tay nàng.
“Rod.”
“Sao? A, cây cung đẹp quá. Em gái định tặng nó cho ta à?”
Cố Thanh Sơn ôm ngực, tỏ vẻ kích động.
Reneedol cười khinh bỉ: “Ngươi đoán xem.”
Một luồng uy thế cường đại xuất hiện trên người nàng.
Chỉ mới phóng uy thế này ra thôi mà đã thổi đến mức Cố Thanh Sơn gần như đứng không vững.
Đây là thần khí do hàng triệu thần linh hợp lực tạo thành, vượt qua sự tưởng tượng của chúng sinh, chuyên dùng để đối phó chúa tể Nguyên Lực Vô Tận.
Ngoại trừ chúa tể Nguyên Lực Vô Tận, bất kỳ ai cũng không thể tranh tài cùng với nó.
Cố Thanh Sơn vẫn bình tĩnh, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên quanh người phát ra từng luồng ánh sáng huy hoàng.
Bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Đối tượng cứu lẫn nhau của ngài, Đại Ca đang triệu hoán ngài ngược về. Ngài có tiếp nhận lời gọi này hay không?]
Trong nháy mắt khi ánh sáng huy hoàng xuất hiện, sát cơ trên người Reneedol được thu lại sạch sẽ.
“Đây là pháp tắc Ánh Sáng... Mạc đang gọi ngươi?” Nàng hỏi.
“Hình như là vậy. Vậy ta đi trước, gặp lại sau.” Cố Thanh Sơn phất tay, sau đó hắn lập tức được triệu hoán ngược về chỗ Đại Ca.
“Khoan đã, bây giờ Mạc...”
Reneedol còn chưa nói xong thì ánh sáng lóe lên, Cố Thanh Sơn biến mất ngay tại chỗ. Trong thánh điện Vận Mệnh chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng ngẩn ra, lẩm bẩm: “Xem ra ta phải trở về thôi, dù sao chúa tể Nguyên Lực Vô Tận vẫn còn đang thèm muốn Mạc. Bây giờ chỉ có ta mới bảo vệ được hắn.”
Reneedol nhìn chung quanh.
Trong thánh điện, ngoại trừ đống gạch vụn đầy đất do pho tượng bị đánh nát thì chẳng còn gì nữa.
“Nơi này... chắc sẽ không còn ai đến nữa...”
Nàng lắc đầu, thân hình lóe lên, biến mất khỏi thánh điện.
Một bên khác.
Hồ nước sâu đen nhánh.
Mật thất vẫn bị giam cầm ở đây.
Ánh sáng lóe lên, Cố Thanh Sơn xuất hiện trước mặt Đại Ca, Tiểu Tịch và Xích Hộc.
“Tình huống bên ngoài như thế nào?” Đại Ca hỏi.
“Những sinh linh trên Đảo Che Chở còn sống không?” Tiểu Tịch hỏi.
“Ngươi có bị thương không? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Xích Hộc hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn Đại Ca rồi lại nhìn hai cô gái.
“Vật thể Lục Đạo rơi xuống phá hủy hết thảy, chúa tể Nguyên Lực Vô Tận miễn cưỡng chống đỡ Vạn Thần điện, cho nên các sinh linh tạm thời còn sống. Nhưng tôi đoán chừng cục diện này không chèo chống được bao lâu đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc và Tiểu Tịch lộ ra vẻ lo lắng.
“Reneedol đâu? Cậu có gặp cô ấy hay không? Cô ấy như thế nào?” Đại Ca âm thầm truyền âm.
Cố Thanh Sơn nhìn hai cô gái, sau đó dùng phương thức truyền âm nói rõ chi tiết phát sinh giữa Reneedol và Laques.
Đại Ca chăm chú lắng nghe, gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.
Bỗng nhiên, một con dấu bằng đá màu xám đậm xuất hiện, lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
“Phong Ấn Chương thứ tư, xem ra cậu đã cố định được đoạn lịch sử này, Reneedol không chết trong khoảng thời gian này, cho nên con dấu thứ tư mới xuất hiện.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn đưa tay nhận lấy con dấu, cười khổ. “Cô ta chẳng những không chết, mà bây giờ còn mạnh đến mức có thể đánh một trận với chúa tể Nguyên Lực Vô Tận.”
Khi hắn nắm chặt con dấu, bên trên giao diện Chiến Thần hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Ngài đã nhận được Phong Ấn Chương thứ tư.]
[Tổng cộng có sáu Phong Ấn Chương, ngài cần tìm hai Phong Ấn Chương khác mới có thể nắm giữ phong ấn hoàn toàn.]
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại.
Chuyện phát sinh quá nhiều, mãi cho đến lúc này hắn mới nhớ ra sáu Phong Ấn Chương có ý nghĩa như thế nào.
Xét trên một phương diện, sáu Phong Ấn Chương này sẽ khóa chặt lịch sử, không để cho bất cứ thay đổi nào phát sinh.
Mà ở một phương diện khác, sáu Phong Ấn Chương còn phong ấn thi thể của Đại Ca, và ở trong tương lai, Reneedol đang suy nghĩ cách để mở phong ấn, đoạt lấy thi thể của hắn ta.
“Không được, cô ấy vẫn sẽ bị chúa tể Nguyên Lực Vô Tận khống chế tư tưởng. Cho dù cô ấy có mạnh hơn, cũng không cách nào đối đầu với đối phương.” Đại Ca nói tiếp.
“Đúng vậy, Đại Ca, nơi này sắp sập rồi, anh mau nói với tôi, khi nào thì Phong Ấn Chương thứ năm mới xuất hiện?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn Đại Ca, Đại Ca cũng nhìn hắn.
Hai người đều đọc được một chuyện trong ánh mắt của đối phương.
Thời đại này thật sự quá nguy hiểm, ở lại một ngày nguy hiểm thêm một ngày.
Sớm lấy được sáu Phong Ấn Chương, khóa chặt lịch sử, sau đó cút về tương lai mới là lựa chọn sáng suốt.
Đại Ca nhớ lại. “Phong Ấn Chương thứ năm là phải bảo vệ người chung quanh, chiến thắng tất cả kẻ địch mới lấy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận