Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2184. Trông thấy (2)


Đánh dấu
Sau lưng hắn, hai vị thiên sứ nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt nói: "Thánh đồ, chúng tôi giao phó cho ngài sức mạnh có thể nhìn thấy chân thân của tà ác."
Hai mắt Cố Thanh Sơn bỗng nhiên bị ánh lửa vàng ươm vây quanh.
Hắn bỗng cẩm nhận được gì đó, bèn quan sát quanh bốn phía, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trên bầu trời.
"... Chắc là anh... Biết tại sao Liêu Tiểu Pháo phải trốn rồi..."
Cố Thanh Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắc ám vô tận trên bầu trời ấy không phải là bóng đêm, mà là một thân thể che khuất cả bầu trời.
Chiến trường trống trải vừa rồi cũng không phải là mặt đất vốn có của thế giới này, mà chính là lòng bàn tay.
Những thứ được gọi là quái vật, chẳng qua chỉ là thực thể hóa của mấy tia khí tức tà ác trên bàn tay này mà thôi.
Mà nó ——
Thân thể như Tu Di Thần Sơn, nhưng lại tỏa ra điềm không lành và tà ác vô tận.
Một mắt của nó như là ánh trăng tròn đẫm máu, vẫn luôn luôn quan sát cuộc chiến trên bàn tay mình.
Vầng trăng tròn kia đang đối diện với Cố Thanh Sơn, dần dần trở nên có chút vặn vẹo, biến hình, nghiêng đi, để lộ ra một loại miệt thị và lạnh lùng sâu sắc nào đó.
—— Ánh mắt của nó, cứ như đang nhìn một con côn trùng ngoài ý muốn bay tới.
Một tiếng nói trêu tức vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn:
"Rốt cuộc cũng phát hiện ra ta à...Loài côn trùng đáng thương hại. Ngươi đang cắn xé, lăn lộn trên bàn tay của ta, mà còn chưa sống được dù chỉ là trăm vạn năm, càng chưa từng nhìn thấy thế giới luân chuyển ra sao, cũng không biết được bất kỳ bí mật có giá trị nào, chẳng lẽ không đúng sao?"
Cố Thanh Sơn phát giác một loại nguy hiểm nào đó sắp lao tới trong nháy mắt, tâm niệm lóe lên, lập tức trả lời: "Cuộc đời của ta chỉ tập trung thu thập bí mật có giá trị nhất, khi ta nói ra bí mật ấy, ta sẽ chết —— đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của ta."
"Bí mật! Thứ như ngươi cũng dám cả gan nói mình có bí mật!" Tiếng nói của đối phương mang theo một tia khinh thường.
Cảm giác đè nén nặng nề như biển sâu vực thẳm, lạnh lẽo mà hắc ám, đã triệt để vây quanh Cố Thanh Sơn.
Thậm chí hắn đã nhìn thấy được bước chân của cái chết.
Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, ta chỉ biết một bí mật, liên quan tới Thánh Giới."
Đối diện đột nhiên tạm ngừng.
"Thánh... Giới... Tại sao ngươi lại biết nơi đó kia chứ..."
Giọng nói như hoàn toàn phủ định, nhưng cảm giác kìm nén không thở nổi kia lại thoáng rút đi.
Cố Thanh Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
—— Cơ hội sống lâu mấy giây, cuối cùng cũng tranh thủ đc rồi.
"Làm một con côn trùng hơi to, ngươi tới thế giới này là vì tìm kiếm sự tra tấn vượt qua cực hạn? Hay là thống khổ siêu thoát cả khả năng chịu đựng của linh hồn? Nói ra bí mật của Thánh Giới, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
Vầng trăng máu kia đang nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, tựa như đang quan sát một trò chơi thú vị.
Tâm tư Cố Thanh Sơn xoay nhanh, hắn đang nghĩ cách ứng phó như thế nào thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói khác:
"Cố Thanh Sơn, tình hình sao rồi? Anh có muốn —— "
Laura hỏi lại lần nữa.
Lần này Cố Thanh Sơn thật sự thở phào một hơi.
"Đừng hỏi, nữ vương bệ hạ, mau mau bung dù đi."
Hắn nói nhỏ.
Dù hoa rốt cuộc cũng che chở mái đầu của Cố Thanh Sơn.
Vạn Giới Che Chở phát động!
Gần như ngay trong khoảnh khắc biến mất, Cố Thanh Sơn liền ôm lấy Laura nhún người nhảy lên. Hắn lóe lên vài lần giữa không trung, vội vã thoát ly khỏi bàn tay quái vật kia.
"Không thấy đâu? Thú vị thật."
Tiếng nói đầy mỉa mai của con quái vật vang vọng cả hư không.
Chỉ thấy thân hình hắc ám che khuất bầu trời kia đột nhiên biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mảnh hư vô.
Đột nhiên ——
Hào quang màu xanh thẫm vô biên vô tận giáng lâm.
Ánh hào quang này tràn đầy thứ sức mạnh khó có thể tưởng tượng, lấy tần số cao hoàn toàn không cách nào phân rõ được mà sáng bừng lên, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ thế giới Hư Không.
Từng tiếng kêu thảm thiết quái dị theo đó mà vang lên.
Chỉ thấy một vài con quái vật ẩn nấp trong hư vô bỗng hiện thân, còn chưa kịp bày ra tư thế trốn chạy thì đã hóa thành đống xác chết giữa những tiếng kêu gào thê thảm nọ.
Thi thể bị ánh sáng xanh ấy không ngừng chiếu rọi, nhanh chóng bị tan thành mây khói, cứ như xưa nay chưa từng tồn tại.
Hào quang màu xanh thẫm kéo dài đến mấy chục giây rồi mới dần dần biến mất
Thế giới lại trở về với hắc ám lần nữa.
Vầng trăng tròn màu máu kia lại treo thật cao trên vòm trời, huyết quang thẩm thấu có thể chiếu rọi đến tất cả mọi nơi.
"Mấy con rận cứ mãi ẩn náu chung quanh đều đã chết... Nhưng cái gã vừa rồi lại không nằm trong đó..."
"Không ngờ lại có thể tránh thoát Diệt Hồn Phổ Chiếu của ta, hơn nữa ta vẫn không có cách nào tìm được hắn ta."
"Kỳ quái, hình như ta có thấy loại năng lực này..."
Quái vật đau khổ rơi vào trầm tư.

Phía bên kia, Cố Thanh Sơn mang theo Laura, bay đi rời xa khỏi vầng trăng máu nọ.
—— Thân hình của con quái vật này thực sự quá lớn, hai người bay mãi tận một phút, mới bay ra khỏi được chỗ bị bóng tối bao trùm.
Phía trước là một vách tường màu xám đậm dựng thẳng đứng, trên dưới đều bị làn sương mù sâu thẳm vây quanh, không thể nhìn thấy phần cuối.
"Cố Thanh Sơn, thế giới này thật quỷ dị." Laura nói.
"Ừm, mau nhìn." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy trên vách tường có đầy các loại dụng cụ tra tấn, trên mỗi một dụng cụ đều tràn đầy vết máu hỗn tạp, hoặc là dính một mớ thịt nát và xương cốt.
—— Các xác chết không còn hoàn chỉnh.
"Bây giờ làm gì đây?" Laura hỏi.
"Chúng ta tìm một phương hướng, đi xem thử xem." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người bay dọc theo vách tường hướng lên phía trên, bay mãi một hồi lâu mới dừng lại lần nữa.
Cố Thanh Sơn đứng lại ngay giữa không trung, cứ như cảm ứng được cái gì, hắn trầm tư một hồi thì đưa tay cầm lấy Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Roẹt!
Hàn quang lóe lên, trường kiếm cắt ra một lỗ hổng thật sâu trên vách tường.
Dòng máu đỏ thẫm chảy ào ra từ miệng lỗ thủng, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi mà nhỏ xuống đất.
Hắn nhìn nhìn cái lỗ lớn, thu kiếm lại, mang Laura tiếp tục bay lên phía trên.
Ước chừng mấy phút sau, hắn đột nhiên dừng lại.
"Sao thế?" Laura không rõ mà hỏi hắn.
Cố Thanh Sơn chỉ im lặng, chỉ chỉ vách tường.
Laura nhìn theo hướng hắn chỉ mà quan sát bức tường, lập tức cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng cả lên.
Chỉ thấy một cái miệng máu xuất hiện ở trên đó, dòng máu đỏ sậm chảy dọc theo vách tường, im ắng chảy xuôi xuống dưới rồi tụ thành một khuôn mặt dữ tợn.
Gương mặt kia hiện ra trên vách tường, lộ ra vẻ mặt hoang mang:
"Khí tức thần thánh làm người ta chán ghét biết chừng nào, vì sao người tuần tra lại cho phép thứ như thế này đến đây chứ?"
Gương mặt ngưng tụ thành một đống máu me, thoát khỏi vách tường, bay về hướng hắc ám thâm trầm kia.
Cố Thanh Sơn và Laura lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình.
"Vậy là, vừa rồi chúng ta cứ luôn lượn vòng vòng quanh nơi này à?" Laura nhịn không được mà nói.
"Chúng ta có Vạn Giới Che Chở bảo vệ —— chỉ sợ không phải có cái gì đang nhằm vào chúng ta, mà là nơi này vốn có quy tắc như thế rồi." Cố Thanh Sơn phân tích.
Sau lưng hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của thiên sứ: "Thánh đồ, đây là hệ thống thế giới vô cùng tà ác, mà ngài thì đang mặc bộ áo giáp thần thánh trong truyền thuyết, lại có cái tên Người Thuần Khiết, cho nên không được tà ác tiếp nhận."
Một thiên sứ khác lên tiếng: "Chúng tôi cũng không dám hiện thân hoàn toàn ở thế giới này, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho toàn bộ hệ thống thế giới đối địch, mang đến phiền phức to lớn cho Thánh đồ ngài."
Cố Thanh Sơn lập tức cảm thấy hứng thú, hắn hỏi: "Ồ? Có thể nói kỹ cho tôi thêm một chút không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận