Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2346. Lồng Giam Văn Minh


Đánh dấu

Hai ngày sau.
Cố Thanh Sơn ngồi trên cây, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Một con báo săn xông vào lãnh địa của ngươi vượn.
Lúc này đây, ngoại trừ chùy đá, người vượn còn có thêm một loại vũ khí.
Trường thương làm bằng đá.
Lấy một nhánh cây cột vào tảng đá được mài nhọn là trở thành một thanh trường thương.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn một lúc.
Đám người vượn này rõ ràng đã quen sử dụng chùy đá, chiến đấu bằng trường thương còn có vẻ luống cuống không được tự nhiên.
Bọn họ không thể cho ra một kích trí mạng.
Báo săn bị trường thương bằng đá đâm một nhát, cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa từng có, lập tức phát huy ưu thế về tốc độ, nhanh chóng chạy trốn.
Đám người vượn lại hò reo.
Tuy không thể bắt báo săn lại, nhưng chiến thắng đối phương dễ dàng như vậy cũng là điều trước đây không dám tưởng tượng.
Bọn họ đứng thành một vòng, vừa múa vừa hát, chúc mừng thắng lợi.
Cố Thanh Sơn lại nhìn một hổi, nhảy xuống khỏi cây, xoay người đi về phía hang núi.
Nhà tiên tri vẫn ở sâu trong hang động, ngồi trước đống lửa, nhàm chán rút ra một chiếc lá cuộn thành điếu thuốc.
“Cậu đã làm rất tốt rồi, sao lại còn mang cái vẻ mặt nhăn mày nhó thế kia?” Nhà tiên tri hỏi.
“Như vậy là tốt?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vượt qua vô số tận thế và các loại quái vật, cùng với vô số phần mộ, còn phải biết vị trí cụ thể mới có thể đến đây... Cậu đã làm được điểm này.”
Nhà tiên tri phun ra một ngụm khói, tiếp tục nói: “Còn có, người vượn đã bắt đầu có ý thức chế tạo công cụ, trước kia đây là điều không thể tưởng tượng, văn minh người vượn đang trên đà phát triển nhanh chóng.”
Cố Thanh Sơn giơ cánh tay lên.
Lông dài màu đen trên cánh tay lại giảm đi một ít, nhưng mức độ ít ỏi vô cùng, còn lâu mới bằng lần đầu tiên chế tạo ra tảng đá sắc nhọn.
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Hai ngày nay chế tạo thành công năm cây trường thương bằng đá, trong quá trình chế tác cà sử dụng còn có ba người vượn bị thương... Muốn sử dụng trường thương thành thạo triệt để, có thể chiến đấu với dã thú to lớn còn một khoảng cách khá dài.”
“Cậu có thể dạy bọn họ một vài phương thức tấn công cơ bản bằng vũ khí chuôi dài... Như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.” Nhà tiên tri nói.
Nhưng có thể nhanh được bao nhiêu? Có quá nhiều thứ cần phải học, mà người vượn còn chưa khai hóa, không biết chữ, không hiểu quy luật vận hành cơ bản của vạn vaath, nhiều khi chỉ có thể thông qua hò hét kêu gào để biểu đạt ý thức.”
Cố Thanh Sơn nhịn không được lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Cho dù tôi không ngừng dạy cho bọn họ vài thứ... Bọn họ muốn tiến vào văn minh cấp cao cũng nhất định phải trải qua mấy đời, quá trình này ít nhất cũng phải mấy trăn năm, tiến hóa của tôi sẽ diễn ra song song với bọn họ, trở thành một quá trình dài đằng đẵng.”
Nhà nhà tiên tri chợt cười ha hả.
“Ta không ngờ các Thánh Tuyển Giả đều phải giống như ta, chấp nhận thân phận ‘nhà tiên tri’ này.”
“Ta ở đây mấy trăm năm rồi, trong khoảng thời gian này, bên cạnh ta đều là một đám ngu dốt đần độn, cho dù ta có muốn dạy cái gì thì bọn chúng cũng khó lòng hiểu được, chỉ biết ghi chép những gì mà ta nói, tôn sùng như kinh thánh.”
“Thế nhưng dựa vào hiểu biết và nhận thức của bọn họ, căn bản không tài nào hiểu được chân lý mà ta giảng giải.”
“Cô độc tới nhường nào!”
Toàn thân ông ta run rẩy, cười đến chảy nước mắt.
Cố Thanh Sơn chờ khi ông ta ổn định cảm xúc rồi mới hỏi: “Cho nên tôi đang suy nghĩ, có khi nào ông đã lầm chuyện gì hay không.”
“Hả? Cậu có ý gì?” Nhà tiên tri nghi ngờ hỏi.
Cố Thanh Sơn đắn đo một lúc, nói: “Tôi nhớ trước đây ông đã từng nói với tôi mấy câu...”
“Ông nói bởi vì lỗi lầm trong quá khứ, cho nên mới bị trừng phạt phải ở lại trong thời đại nguyên thủy ngu dốt lạc hậu này, sống trong thân thể một con vượn cổ.”
Nhà tiên tri gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
“Mà ông thì vẫn luôn ở lại nơi này, chưa bao giờ đi qua các thời đại khác, cũng không biết có cách nào để thoát khỏi cái lồng giam cổ đại này hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Nhà tiên tri không nhịn được hỏi.
Cố Thanh Sơn khoát tay ý bảo ông ta đừng hỏi, tiếp tục nói:
“Chức trách của ông là nói cho các Thánh Tuyển Giả rằng bọn họ phải thúc đẩy tiến trình văn minh, bắt đầu từ thời đài này cho đến điểm cuối của nền văn minh, sau đó thức tỉnh Nhân Gian giới.”
“Đúng.” Nhà tiên tri nói.
“Như vậy nói cách khác, Thánh Tuyển Giả nhất định phải liên tục trải qua các giai đoạn tiến bộ của thời đại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cũng có thể nói như vậy.” Nhà tiên tri nói.
“Như vậy, Lục Đạo Luân Hồi làm sao để xác định tiến trình văn minh? Dấu hiệu là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Nhà tiên tri giật mình.
“Ông bị giam cầm ở thời đại này, trong thân thể một con vượn cổ... Nhưng nếu thời đại tiến bộ, ông vẫn là kẻ tù tội. Cuối cùng ông sẽ biến thành người, hay vẫn là thân thể vượn cổ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Nhà tiên tri há miệng, ngập ngừng nói: “Ta chỉ biết truyền lời là nhiệm vụ của ta... Lẽ nào cậu nghĩ một kẻ tù tội sống trong thời đại dốt nát lạc hậu như ta cũng là một loại ám chỉ của Lục Đạo?”
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn ông ta, gật đầu.
Nhà tiên tri chợt đứng lên, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc cậu đã nghĩ ra cái gì? Làm sao để rời khỏi thời đại này? Mau nói cho ta biết!”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta đã nói rất rõ ràng.”
Nhà tiên tri nói: “Thế nhưng ta vẫn không hiểu!”
Cố Thanh Sơn nói: “Lục Đạo Luân Hồi muốn chúng ta bắt đầu từ thời đại vượn cổ lạc hậu, liên tục thúc đẩy văn minh phát triển, nhưng lại không nói lấy cái gì làm tiêu chuẩn để xác định, chuyện này đã tạo nên một vấn đề lớn...”
“Thực ra ông nên biết, là một nền văn minh, chắc chắn phải có nhiều ‘hệ’ khác nhau.”
“Trong rất nhiều thời khắc mấu chốt của lịch sử, khoa học kỹ thuật thích hợp với yêu cầu của nhân loại hơn, do đó mới đánh bại tu chân cấp thấp; trong một thời cơ lịch sử nào đó, không chừng ma pháp sẽ đánh bại khoa học kỹ thuật; biết đâu một lúc nào đó, võ đạo có thể bóp chết ma pháp; càng không cần nói tới loại văn minh hệ thần bí và kỳ quỷ kia...”
“Nói chung hết thảy đều chẳng có gì là cố định, rất nhiều sự kiện vụn vặt cũng có thể quyết định hướng đi của cả một nền văn minh, quyết định cuối cùng nó sẽ thuộc về hệ nào.”
“Như vậy, tiêu chuẩn là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận