Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1665. Nhiệm Vụ Thăng Chức Thích Khách (2)


Đánh dấu
Keng keng!
Hai âm thanh giòn giã vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông mặt đen đã biến thành một cây gậy kim loại dài ở ngay chỗ đó.
Một cơn đau nhức truyền đến.
Người lùn không thể tin, cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc gai nhọn sắc bén xuyên qua tim mình.
Giọng nói đầy tiếc hận của người đàn ông mặt đen từ sau lưng truyền đến:
“Ngươi việc gì phải như vậy, kỳ thực chúng ta chia đều tiền thưởng tốt bao nhiêu.”
Gai nhọn vừa thu lại.
Người lùn ngã trên mặt đất.
Người đàn ông mặt đen thở dài một tiếng, đi lên trước, dùng cây gai màu đen trong tay chém đối phương thành thịt nát.
“Xin lỗi, ta cũng không muốn tàn phá thi thể của ngươi, nhưng thật sự là ngươi quá gian trá, ta sợ ngươi còn để lại cái bẫy nào đó phía sau.”
Người đàn ông mặt đen làm xong tất cả, lúc này mới lấy tin tức ra lần nữa, chăm chú đọc.
Thế giới này đã bị hủy diệt, văn minh từng tồn tại chẳng biết đi đâu, chỉ để lại một vài kiến trúc thưa thớt, trải qua năm tháng thử thách vẫn cứ đứng vững trên mảnh đất hoang vu.
“Phía Tây nam... Khoảng cách đến điểm truyền tống thực sự khá xa.”
“Ừm, vậy mà lại là một tòa nhà hoàn hảo, thế này thì biết đâu sẽ lưu lại bảo bối gì đó của nền văn minh trước.”
“Thật sự làm cho người ta tò mò, ta phải giành lấy nó xem thử. Nếu như dùng không hợp thì giao cho công hội lấy tiền thưởng cũng tốt.”
Người đàn ông mặt đen nhìn phía tây nam, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Thân hình gã khẽ động, không ngừng bay vút về hướng đó.
Thời gian trôi qua.
Nửa đêm, người đàn ông mặt đen đã đuổi kịp một tiểu đội.
Đội thợ săn này có tổng cộng năm người, mỗi người đều là cao thủ tìm bảo vật, mọi người đã từng đối mặt đánh nhau trong công hội.
Khi bọn họ phát hiện có người từ sau lưng đang nhanh chóng tới gần liền lập tức bày ra trận hình phòng ngự.
Người đàn ông mặt đen dừng lại đằng xa, nhìn đoàn đội năm người này.
Hơi khó giải quyết.
“Các vị, các ngươi cũng nhận nhiệm vụ này ư?” Gã hỏi.
“Không sai, ‘Ma Móc Tim’, ngươi mau cút ngay đi, đừng ép chúng ta ra tay giết ngươi.” Thủ lĩnh đội cao giọng trả lời.
Người đàn ông mặt đen thi lễ một cái, nói: “Có thể cho ta gia nhập vào nhóm các ngươi hay không, dù sao thì loại nhiệm vụ như này càng nhiều người càng nắm chắc phần thắng, sau này ta chỉ muốn hai phần tiền thưởng.”
“Ngươi muốn chết sao? Mau cút!”
“Một phần, ta chỉ muốn một phần!”
“Cút đi!”
Người đàn ông mặt đen bất đắc dĩ mở tay ra, nói: “Được rồi, coi như ta đến chơi một chuyến, các ngươi cho ta nửa phần, như vậy được chưa. Ta chỉ muốn nửa phần, hơn nữa chặng đường kế tiếp để ta phụ trách tiên phong đi đầu.”
Thụ lĩnh đoàn có vẻ do dự.
“Ma Móc Tim” đúng là cao thủ, nếu như gã có thể lên trước đi đầu thì sự an toàn của cả đội sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là có lẽ gã không muốn trở về tay không nên mới hứa chỉ cần nửa phần tiền thưởng.
Thủ lĩnh đoàn nhìn sang các thành viên.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Thủ lĩnh nhìn người đối diện, cao giọng nói: “Thế thì cũng không phải không được, nhưng chúng ta phải ký kết hiệp nghị!”
Hắn ta ném một tấm khế ước ma pháp ra.
Người đàn ông mặt đen nhận lấy nhìn xem, điều kiện và nội dung bên trên vô cùng nghiêm ngặt.
Đây là hiệp nghị ma pháp đã trải qua vô số tra xét và bổ sung, gần như không có bất kỳ sơ hở nào.
Người đàn ông mặt đen vui vẻ ký kết hiệp nghị.
Khế ước ma pháp sáng lên rồi biến mất trên tay gã.
Khế ước thành.
Mấy người trong nhóm bên kia mới lộ ra vẻ yên tâm.
Thủ lĩnh đoàn cũng tươi cười, thấp giọng nói: “Lão Phó, ban nãy đắc tội hơi nhiều, đừng để trong lòng.”
Người đàn ông mặt đen lắc đầu, nói với vẻ thấu hiểu: “Không sao, dù sao thời buổi này thợ săn tốt thợ săn xấu gì cứ lẫn lộn hết vào với nhau, có vài người luôn luôn thích chơi xấu ăn bẩn.”
Gã đi tới, chào hỏi mọi người.
Mọi người thu binh khí.
Có người mở ra một chai rượu, tự mình uống một hớp, sau đó ném cho gã.
Người đàn ông mặt đen tiếp nhận rượu, ngửi ngửi, xúc động nói: “Hoa Của Hư Không?”
“Đúng, ban nãy ngại quá. Trong lúc làm nhiệm vụ, chúng ta đều rất cẩn thận.” Người kia cười nói.
“Ta nghi ngờ còn có những người khác nhận nhiệm vụ này, xem ra chúng ta phải lên đường nhanh một chút.” Người đàn ông mặt đen gật đầu, nói.
Thủ lĩnh đoàn cười ha hả: “Không sao, điều kiện của nhiệm vụ này nghiêm ngặt như thế, người có thể tới không nhiều lắm đâu. Vả lại ta đoán, chẳng ai có thể một mình đối phó với sáu người chúng ta.”
Người đàn ông mặt đen gật đầu, nói: “Có lý, vậy nên ta rất tiếc, ta thực sự không muốn chia tiền thưởng với các ngươi.”
Vừa dứt lời.
Trên mặt đất đột nhiên trồi lên vô số gai nhọn sắc bén, trong khoảnh khắc đã đâm ra mấy trăm lần liên tiếp.
Bốn người trong đó ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp thì đã chết rồi.
Chỉ còn lại mỗi thủ lĩnh đoàn mạnh mẽ chống đối đến hơi thở cuối cùng, không cam lòng nói: “Rõ ràng... Khế ước...”
Người đàn ông mặt đen thở dài, ném chai rượu đang cầm trong tay xuống dưới đất.
“Ngươi cho rằng ta chỉ là một chức nghiệp giả cận chiến?” Gã hỏi.
Thủ lĩnh đoàn đã thở không ra hơi, lại vẫn trừng to mắt như cũ, chờ đợi một đáp án.
Người đàn ông mặt đen nhìn khắp bốn phía.
Mặt đất hoang vu, vô biên vô tận, đến một bóng người cũng không nhìn thấy.
Thế giới vắng vẻ như vậy, nếu không có nhiệm vụ tiền thưởng này thì chắc vĩnh viễn sẽ không có ai tới.
Nói cách khác, ở đây rất an toàn.
Lúc này, người đàn ông mặt đen mới cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực ta có năng lực luật nhân quả hạng nhất, chỉ cần có thể ký kết hiệp nghị với người khác, đối phương sẽ không thể nào giết chết ta, đồng thời ta có thể đơn phương xé bỏ hiệp nghị.”
Thủ lĩnh đoàn nghe xong, cả người lập tức run rẩy dữ dội không ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng vang lách tách.
Hắn ta trợn tròn đôi mắt, nhìn chăm chú người đàn ông mặt đen.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, người đàn ông mặt đen đã bị giết vô số lần.
Gã thưởng thức vẻ mặt trước lúc chết của đối phương, khóe miệng dần dần cong lên.
“Vận may của ngươi rất tốt.”
“Ta rất ít khi tiết lộ đáp án, lần này là vì thưởng thức sự tuyệt vọng và phẫn nộ của ngươi nên mới nói riêng cho ngươi biết.”
Nói xong, một chân đạp vỡ đầu đối phương.
Không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Năm thi thể.
Máu thấm đẫm mặt đất.
Trời đất yên tĩnh không một tiếng động, gió nhẹ nhàng thổi, xua tan mùi máu tanh nồng.
Người đàn ông mặt đen đi ra khỏi khu vực loang lổ vết máu, nhìn dấu chân dính máu của mình, từ từ nhíu mày.
Gã trở tay lấy ra một đôi giày mới tinh thay vào.
Sau đó, gã tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi về phía trước.
Đi về phía trước.
Một mực đi về phía trước.
Mấy giờ sau.
Rốt cuộc, một thành phố đổ nát dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt.
Người đàn ông mặt đen nhìn thông tin trong tay mình một chút rồi tăng nhanh tốc độ.
Sắp tới!
Gã đi sâu vào trong đống phế tích, dựa theo bản vẽ trong thông tin để nhận biết địa hình.
Một khắc kia.
Gã phát hiện tòa nhà đúng như những gì tin tức đã miêu tả.
Đáng tiếc là có một tên thợ săn khác đồng thời đi tới trước tòa nhà.
Trong tay tên thợ săn kia cầm một tờ thông tin giống hệt, đang đối chiếu với tòa nhà trên bản vẽ.
“Không cần nhìn, chính là tòa nhà này.”
Người đàn ông mặt đen vứt tờ thông tin trong tay, nói với đối phương.
Thợ săn nhìn gã một cái.
“Thì ra là ‘Ma Móc Tim’, xem ra nhiệm vụ lần này treo giải thưởng rất cao, ngay cả ngươi mà cũng động lòng.” Thợ săn vừa nói vừa rút binh khí tùy thân ra, để ngang trước ngực.
Sát ý mãnh liệt bốc ra từ khắp người hắn ta.
Trận chiến sắp bắt đầu!
Nhìn lại bên kia, người đàn ông mặt đen lại ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ vào cửa lớn của tòa nhà, nói:
“Cánh cửa của tòa nhà này quá đổ nát rồi, chúng ta không thể dùng vũ lực, nếu không rất có thể toàn bộ tòa nhà sẽ sập.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thợ săn hỏi.
“Kiến trúc nơi này trải qua năm tháng quá dài, nếu như chúng ta chiến đấu kịch liệt ở đây, nói không chừng sẽ phá hư toàn bộ kiến trúc, sau đó là ảnh hưởng đến việc tìm bảo vật.” Người đàn ông mặt đen nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận