Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2096. Giác ngộ tử chiến (2)


Đánh dấu
Toàn bộ Quỷ Miếu đều bộn rộn lu bù.
Các thiên sứ bắt đầu tập hợp trên quảng trường trước đại điện.
Cố Thanh Sơn đờ đẫn quan sát hết thảy.
Rốt cuộc, thời gian vẫn đi tới giờ khắc này.
Con mắt khổng lồ giáng xuống thế giới Ác Quỷ.
Lâm bị Reneedol an bài đi chiến đấu với con mắt khổng lồ để kéo dài thời gian.
Sau khi nàng xông lên chiến trường thì được mình truyền tống rời đi, có thể may mắn thoát khỏi.
—— Nhưng rồi sau đó thì sao?
Thần binh tận thế và hai đại tận thế đã định ra kế hoạch hủy diệt toàn diện. Đợi khi chín đại tận thế kéo đến, toàn bộ dòng chảy thời không hỗn loạn sẽ không còn bất kỳ sinh linh còn sống nào tồn tại.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải dựa theo mệnh lệnh của sư tôn, thừa dịp thời khắc người tử chiến mà chạy ra bên ngoài cánh cửa thế giới, chờ sau này lại báo thù cho tất cả mọi người?
Bốn phía đều rối loạn ồn ào, tiếng người huyên náo.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng tại chỗ.
Từ xưa đến nay... Chưa từng có lần nào tương tự như bây giờ.
Nỗi đau khổ và bất lực không ngừng xoay tròn trong lòng hắn.
Cho dù là kiếp trước, mãi đến cuối cùng phải đồng quy vô tận với tất cả người tu hành, hắn cũng không cảm nhận được loại tuyệt vọng như hôm nay.
Lúc đó, chỉ có hào hùng và oanh liệt.
Chẳng lẽ hiện tại mình lại phải bỏ chạy một mạch hay sao?
Hai mắt Cố Thanh Sơn lóe lên.
Bên ngoài đại điện, "Thương Vô Chương" đã quay người đi vào trong đại điện.
Hắn sẽ dùng một kiếm giết chết ba Quỷ Chủ... Cũng chính là ba tận thế nọ.
Đây là một bước thành công nho nhỏ.
Đúng vậy. Rõ ràng mình còn chưa chiến bại, vì sao lại nghĩ đến chuyện đào tẩu?
Rõ ràng... Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sư tôn còn chưa chiến tử.
Còn chưa tới giây phút cuối cùng thì cớ sao mình lại nhận thua?
Cố Thanh Sơn chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Xích Hộc trải qua vô số tháng năm, mới vừa vặn chuyển sinh thành Anna.
Tô Tuyết Nhi còn đang chờ đợi mình ở tương lai.
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Barry, Mèo Con... Bọn họ đều đang đợi mình về!
Chẳng lẽ mình phải bỏ lại tất cả mọi người, một mình đào tẩu?
—— Còn có vị đang một mực truyền thụ Tế Vũ cho mình trong thế giới Phủ Bụi kia nữa.
Và Thi thể khổng lồ đang không ngừng trợ giúp mình.
Chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn nó bị tận thế cắn nuốt, chết trên trụ đồng hay sao?
Còn có nữ sĩ Phức Tự nữa.
Từ trước tới nay, hắn luôn nhận được sự chăm sóc của bà ấy.
Thậm chí là Vạn Long Tổ - Người Chờ Đợi mà hắn mới chỉ được gặp qua một lần kia nữa.
Ông ta đã truyền lực lượng chân chính của tộc rồng cho mình.
Tất cả những người này... Tất cả những người chiến đấu với tận thế này... Chẳng lẽ mình phải bỏ lại bọn họ sao?
Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu, trong lòng nghẹn một hơi.
... Không. Không thể đi.
Cho dù phải chết ở chỗ này, cho dù phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, hắn cũng không thể đi!
Khí thế toàn thân Cố Thanh Sơn đã biến đổi.
Tất cả tuyệt vọng chôn giấu trong lòng tan thành mây khói, ý chí đã thay thế được nỗi lo về tử vong.
Giờ khắc này, hắn buông xuống tất cả.
Giác ngộ cái chết khiến hắn khôi phục lại bình tĩnh, rất nhiều suy nghĩ trong lòng lập tức tán đi, hết thảy ảnh hưởng trái chiều mà tận thế mang tới cũng không còn cách nào làm lay động tâm chí của hắn.
Sự tỉnh táo lại trở lại trên người hắn một lần nữa, hắn bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.
"Nếu đã không cần xem xét đến vấn đề sinh tử nữa, vậy để mình ngẫm lại xem... Nên làm như thế nào đây..."
Cố Thanh Sơn thầm lặng yên suy nghĩ trong lòng.
Giây lát sau, trong đại điện đột nhiên truyền đến tiếng quát nổi giận.
Xem ra một "mình" khác đã thành công giết chết ba Quỷ Chủ kia.
Bên ngoài đại điện, Cố Thanh Sơn thở dài.
"... Vẫn chưa được, tận thế thực sự quá mạnh, lần này không giống với cuộc chiến cùng Linh Hồn Tiêm Khiếu Giả khi xưa."
Lần chiến đấu với Linh Hồn Tiêm Khiếu Giả chỉ là trận chiến giữa Hỗn Loạn và Trật Tự, hoàn toàn khác với cục diện trước mắt.
Cố Thanh Sơn không kiềm chế được mà nhớ lại quá khứ.
Đợi đã ——
Bỗng nhiên, một quầng sáng chợt lóe lên trong đầu hắn. Chút ánh sáng ấy như ánh rạng đông, xua tan hết thảy hắc ám và tuyệt vọng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên bắt được suy nghĩ này, không để mặc nó vô duyên vô cớ tan biến.
Chờ chút...
Chờ chút!
—— Cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng!
...
Để thời gian thoáng lùi lại một chút.
Sâu trong lòng đất tối đen bỗng vang lên từng hồi tiếng vang trong trẻo.
Chỉ thấy một con mèo quýt lưng vác trường kiếm, hai chân đang nâng một chuỗi chuông nhỏ, không ngừng lung lay.
Những tiếng động trong trẻo kia bắt đầu truyền ra từ chiếc chuông nọ.
Mèo quýt rung chuông một hồi, không xác định mà hỏi: "Băng Ly, cô có chắc nữ thiên ma kia sẽ tới chứ?"
Thanh kiếm trên lưng nó truyền ra một âm thanh: "Nói đến đây mới nhớ... Cố Thanh Sơn và ma nữ kia đã bao lâu rồi không gặp mặt thế?"
Hả? Bao lâu?
Sơn Nữ cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Lần trước lúc họ gặp mặt, công tử vẫn đang ở cảnh giới Thần Chiếu."
Lạc Băng Ly hừ lạnh, nói: "Chậc chậc, hắn lên tới mười lăm cái cảnh giới rồi mà còn chưa gặp lại người ta lần nào, thân quen thế nào cũng xa lạ đi thôi."
Sơn Nữ một bên đong đưa chuông nhỏ, một bên chần chờ nói: "Cái này cũng chưa chắc đâu, ta lại cảm thấy nữ ma kia có ý không tầm thường với công tử."
Lạc Băng Ly hứng thú, hỏi: "Ồ? Ý ngươi là cái chuyện kia đúng không?"
"Đúng, là chuyện kia đó —— Mặc dù ta cảm thấy nàng ta ăn mặc quá lộ liễu, không xứng với công tử." Sơn Nữ nói.
"Thiên ma kia có tục danh hay không?" Lạc Băng Ly hỏi.
"Hình như tên là Ly Ám, Ly trong “ly hỏa”, Ám của “hắc ám”." Sơn Nữ đáp.
"Nàng làm cái gì?"
"Nữ Đế Thiên Ma."
"... Lại là một Nữ Đế, chẳng lẽ cũng giống như Reneedol, là một đóa hoa trong nhà ấm?" Lạc Băng Ly khinh thường hỏi lại.
"Không, nàng là Ma Vương ăn tươi nuốt sống hồn phách." Sơn Nữ đáp.
Giọng điệu của Lạc Băng Ly nghiêm túc hơn, lên tiếng: "Như thế lại có thêm một tia hi vọng, cục diện lần này gian nguy như thế, đoán chừng rất khó vượt qua được. Không được, đợi lát nữa chúng ta phải làm mọi cách giữ ma nữ đó lại!"
"Mà hình như thiên ma vốn cũng là chúng sinh của Ác Quỷ." Sơn Nữ nói.
Lạc Băng Ly nói: "Ừm, lớp phong ấn thứ hai của thần binh tận thế chính là —— "
Tiếng nói của nàng đột nhiên ngừng lại.
"Tới rồi." Sơn Nữ thấp giọng bảo.
"Ừ, ta cũng cảm thấy." Lạc Băng Ly đáp lại.
Chỉ thấy bên trong hư không hắc ám, một vầng hào quang dịu nhẹ chợt lóe lên một cái.
Hư không truyền ra tiếng ca giọng nữ thật xa xăm.
Chỉ nghe vô số cô gái đang cùng cất cao tiếng hát:
"Kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kì nhân như ngọc[1]."
[1] Xuất phát từ “Kinh Thi, Tiểu Nhã, Bạch Câu”, nghĩa là : Con tuấn mã màu tỏ sáng trong, sơn cốc trong cô quạnh. Nó đang nhai kỹ một bó cỏ xanh, người nọ tuyệt đẹp như ngọc.
Âm thanh xa xăm thăm thẳm, tình cảm thảm sầu, dư âm vang xa mà không tan biến.
Tiếng ca ngân nga một đoạn ngắn, mười hai đóa hoa màu hồng trong suốt bỗng xuất hiện trong hư không.
Đóa hoa nở rộ, hóa thành mười hai nữ thiên ma mị hoặc động lòng người.
Những nữ thiên ma này nhỏ giọng ca hát, dùng tư thái ưu nhã rơi xuống từ trời cao.
Các nàng vừa đáp xuống thì tản ra bốn phía, khom người hành lễ:
"Cung nghênh Đế Quân Thiên Ma."
Chỉ thấy trong hư không hiện ra hào quang hoa mỹ, một thiếu nữ mặc đồ đen bay ra từ ánh hào quang, rơi vào chính giữa tất cả các nữ thiên ma.
Mắt ngọc mày ngài. Da thịt trắng hơn tuyết.
Tuyệt đại.
Khuynh thành.
So với những nữ thiên ma khác, thiếu nữ này tuy cũng mang dung nhan mỹ lệ, nhưng không có chút mị hoặc nào, trên người nàng lại tỏa ra khí tức uy nghiêm nhàn nhạt.
Sau lưng nàng xuất hiện từng vệt bóng đen. Chúng gào thét, kêu thảm, hình như đang chịu đựng đủ loại tra tấn thống khổ.
Các bóng đen bay múa tứ tung trên không trung, dốc hết toàn lực muốn thoát khỏi phía sau lưng nàng. Nhưng bất kể chúng cố trốn chạy thế nào, cuối cùng sẽ bị sức mạnh vô hình kéo về phía sau thiếu nữ áo đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận