Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2065. Thiên Hạ Lục Nghệ Đệ Nhất Nhân


Đánh dấu
Xem ra sư tôn thực sự đã xảy ra chuyện.
Ngoài ra, các đệ tử Bách Hoa Tông không quỳ bái tháp tiên, mà các tông phái khác đều đi, cho nên thực lực tăng mạnh.
Mạnh yếu hoán đổi.
Sư tôn vắng mặt.
Tính từ lúc độ kiếp tới nay, quả thực đã qua một khoảng thời gian khá dài.
Vị trí mà Bách Hoa Tông vẫn luôn chiếm được lại là nơi linh thiêng nhất thiên hạ, không biết Bách Hoa Tiên Tử đã cất giấu bao nhiêu bảo vật quý hiếm.
Vài tên đệ tử tuy rằng thực lực tăng lên nhanh chóng, nhưng không có tiên nhân phù hộ, nhân số lại ít ỏi đến đáng thương, chỉ có ba bốn người, kém xa những tông môn khác.
Trong thời đại hàng trăm triệu thế giới không ngừng luân chuyển dung hợp, Tận Thế liên tục hàng lâm, điều này biểu hiện rất rõ ràng.
Ai cũng sẽ tự hỏi rằng, rốt cuộc Bách Hoa Tiên Tử còn sống hay không.
Hơn nữa, nói một câu thật lòng, Tạ Đạo Linh đúng là thực sự gặp phải vấn đề nan giải. Nếu không người sẽ không vội vã rời đi, ngay cả ngỗng trắng cũng không để lại.
Cố Thanh Sơn lại thở dài.
Cũng không đúng...
Còn có mấy người, hẳn là sẽ trông coi được Bách Hoa Tông.
“À đúng rồi, Ninh Nguyệt Thiền đâu?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Tình Nhu nói: “Trước khi sư tôn rời đi, Ninh đao thánh và Công Tôn Trí, Lãnh tướng quân đã cùng Bi Ngưỡng Đại Sư rời khỏi thế giới trước rồi, nghe nói là đi đối phó với một loại Tận Thế, đến nay vẫn chưa về.”
Cố Thanh Sơn im lặng gật đầu.
Bỗng nhiên, bên ngoài Bách Hoa Tông vang lên một tiếng nổ.
Rầm... Rầm... Rầm...
Chấn động mạnh mẽ kích hoạt toàn bộ đại trận bảo vệ tông môn.
Trong nháy mắt, ánh sáng thần thánh phóng lên trời cao, hóa thành một màn sáng trong suốt, bao phủ cả Bách Hoa Tông vào bên trong.
Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, bayt vút lên trời cao quan sát.
Chỉ thấy mấy chục tầng pháp trận phòng ngự vững vàng che chở tông môn.
Bên ngoài pháp trận, các tu sĩ ăn mặc đủ các loại trang phục tụ tập lại ở một ngã ba.
Nơi đó có một tảng đá lớn màu xanh.
Năm đó Bách Hoa Tiên Tử đã định ra quy tắc, phải tiếp nhận khảo nghiệm của Bách Hoa Tông ngay trước tảng đá xanh ấy, vượt qua khảo nghiệm thì mới có thể vào tông môn.
Những tu sĩ kia cùng nhau vung binh khí, ý đồ phá vỡ pháp trận.
Có vài người vừa nhìn đã thấy khó ưa, phất tay phóng ra một loại pháp thuật lợi hại mà Cố Thanh Sơn chưa từng thấy.
Tần Tiểu Lâu đứng trên diều, tay cầm một trận bàn, cười to nói: “Không sai, khảo nghiệm lần này vẫn là phá trận, ngay cả pháp trận của ta mà các ngươi cũng không phá được, đương nhiên là không thể vào Bách Hoa Tông của ta.”
Hắn ta hết cười lại cười, nhưng trong mắt đầy vẻ căng thẳng.
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trên trán Tần Tiểu Lâu đổ đầy mồ hôi, hai tay như ảo ảnh lóe lên rồi lại vụt tắt, không ngừng đảo qua đảo lại trên trận bàn.
Tầng trầng pháp trận được Tần Tiểu Lâu liên tục tăng cường, dựng lại rồi lại một lần nữa bố trí tiếp.
Bên ngoài pháp trận, những tu sĩ kia thay phiên nhau công kích.
Mà tu vi của Tần Tiểu Lâu chỉ mới tới cảnh giới Loạn Tinh, còn chưa bằng Tú Tú, muốn ngăn chặn đương nhiên là vô cùng cực khổ.
Hắn ta bỗng nhiên tiện tay vẽ ra một lá bùa, dán vào hư không.
“Pực!”
Bùa lập tức biến mất, còn toàn bộ sức mạnh của pháp trận phòng ngự lại đột nhiên tăng lên ba phần.
Điều này khiến những người bên ngoài càng thêm bất mãn.
Có người quát lớn: “Khá khen cho một đại trận bảo vệ tông môn, ngay cả tiên thuật của bọn ta cũng có thể ngăn cản, thực sự là khó chơi.”
Tần Tiểu Lâu rung đùi đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, khi nào các ngươi có thể phá được trận pháp của ta thì mới có tư cách đi vào cửa Bách Hoa Tông. Nhưng nói thật nhé, hiện tại Bách Hoa Tông chúng ta không nhận thêm đệ tử.”
Lại có người hừ lạnh nói: “Thánh nhân biến mất đã lâu, Bách Hoa Tông các ngươi chỉ như một con rùa rụt đầu...”
Gã chợt bị người khác kéo lại, đành phẫn nộ ngậm miệng.
Tần Tiểu Lâu trừng mắt một cái, nhưng lại có vài phần bất đắc dĩ.
Động tác trên tay hắn vẫn liên tục không ngừng, khi thì bày binh bố trận, khi thì vẽ bùa, khi thì ném ra một đồng tiền, sau khi xem xong thì lập tức điều chỉnh sách lược bày binh bố trận, thỉnh thoảng còn móc đan dược ra bỏ vào trong miệng.
Thân thể Cố Thanh Sơn khẽ động, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh con diều.
“Ha ha, sư đệ, đệ tới rồi... Nhìn xem uy phong của sư huynh đây!” Tần Tiểu Lâu nói.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Sư huynh, huynh có thể lấy tài năng lục nghệ để một thân một mình chống đỡ toàn bộ thế giới, vô cùng xứng với danh hiệu Thiên Hạ Lục Nghệ Đệ Nhất Nhân. Đây không phải là do sư đệ đang tâng bốc đâu, mà nói thật lòng đấy.”
Tần Tiểu Lâu cười to nói: “Đám người này muốn vào Bách Hoa Tông gây sự, thực sự là mơ mộng hão huyền. Đệ nói xem?”
“Lời của sư huynh, đương nhiên có lý.” Cố Thanh Sơn gật dầu đáp.
Tần Tiểu Lâu lập tức phấn chấn, tiếp tục ra sức bày binh bố trận.
Cố Thanh Sơn im lặng đứng một bên, tiếp tục quan sát.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi.
Đám người bên ngoài vẫn chưa giải tán. Ngược lại, có càng nhiều người tu hành tới đây hơn, tụ tập bên ngoài tảng đá.
Thậm chí trước đó gã tu sĩ Tứ Trụ Thánh Cảnh mà trước đó thần niệm của hắn từng quét trúng cũng mang theo một đám người bay tới nơi này.
Một lát sau, người càng lúc càng đông, dõi mắt nhìn ra, đám tu sĩ tụ tập bên ngoài đã hơn năm mươi môn phái.
Bỗng nhiên một lão già cao giọng nói: “Tần Tiểu Lâu, ngươi làm như vậy không hợp với quy tắc của Bách Hoa Thánh Nhân.”
“Sao ta lại không hợp quy củ?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
Lúc này, những kẻ đó công kích càng dữ dội hơn, buộc Tần Tiểu Lâu phải dốc hết sức huy động trận bàn, gần như muốn há mồm thở dốc.
Chỉ nghe giọng nói của lão già kia từ xa truyền đến: “Dựa theo quy tắc của Bách Hoa Tiên Tử, mỗi lần Bách Hoa Tông cách ngươi tuyển người đều tổ chức ngay tại tảng đá màu xanh này, mà ngươi thì lại trốn trong trung tâm đại trận, cho nên ngươi vi phạm quy tắc của sư tôn ngươi.”
“Đúng vậy, cái này không hợp quy củ.”
“Ngươi làm như vậy không khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.”
“Hoàn toàn không đúng.”
“Có bản lĩnh thì tới trên tảng đá đi.”
Các tu sĩ bên ngoài mồm năm miệng mười.
Tần Tiểu Lâu giận dữ nói: “Lắm lời! Sư tôn của ta toàn quyền ủy thác ta chọn người gia nhập tông môn, ta muốn đứng ở đâu thì đứng ở đó!”
Nhưng mà âm thanh của hắn ta đã bị những người kia át mất.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Nhớ năm đó, chỉ tùy tiện chọn một thân cây trong tông môn thôi, hoa nở trên cây đều là thiên địa linh bảo, chứ đừng nói chi là Bách Hoa Tiên Tử tung hoành khắp các thế giới, thu thập không biết bao nhiêu là bảo bối sẵn sàng để lại cho các đồ đệ của mình.
Cho dù Bách Hoa Tiên Tử có làm nhiều điều hơn nữa cho thế giới này, chỉ cần nàng mất đi, chắc chắn sẽ có một đám ăn cướp muốn tới Bách Hoa Tông thử vận may.
Đây là lòng người, không ai có thể ngăn được.
Trong tiếng ầm ầm của pháp trận, Tú Tú, Uyển Nhi và Tình Nhu đều bay lên, đứng phía sau Tần Tiểu Lâu và Cố Thanh Sơn.
"Sư huynh..."
Tú Tú cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Tình Nhu vội vàng nhìn cô bé lắc đầu.
Tú Tú lập tức im lặng.
Trong thời khắc mấu chốt như này, tuyệt đối không được làm cho sư huynh Tần Tiểu Lâu phân tâm.
Nhưng trong lòng ba cô gái càng thêm căng thẳng.
Không ai biết được hắn ta còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng nắm tay Tú Tú.
Hắn nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tú Tú, sư huynh nhà muội gần đây vẫn luôn ra ngoài du lịch, quên mất trở về dốc sức cho tông môn. Muội hãy tha thứ cho sư huynh, sư huynh sẽ lập tức đi giết sạch những người này, được không?”
Tú Tú không hề ngốc một chút nào, đôi mắt tức khắc sáng ngời, mở miệng nói thật nhanh: “Nhất định phải giết sạch sao? Thực ra sư huynh chỉ cần tống cổ bọn chúng đi là được rồi.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười lắc đầu, giọng nói càng dịu dàng hơn nữa: “Khó mà làm được. Sư huynh không giết sạch bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng Bách Hoa Tông dễ bắt nạt.”
Vừa dứt lời, trên tay hắn hiện ra một thanh kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận