Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1524. Kết Thúc (2)


Đánh dấu
“Có gì khác nhau sao?” Diệp Phi Ly nói.
Trương Anh Hào nói: “Nhớ kỹ, cậu vĩnh viễn không được đánh giá thấp sự hiểm ác của con người.”
Cố Thanh Sơn giải thích: “Theo vài loại đã từng được thấy trong lịch sử, tên lửa hạt nhân sẽ bay thẳng về phía mục tiêu, một khi đến gần mục tiêu sẽ lập tức kích hoạt một chương trình đặc biệt.”
Trương Anh Hào nói tiếp: “Khi lớp ngoài của tên lửa hạt nhân nhận phải một lực va chạm ở một trình độ nhất định, chương trình đó sẽ kích hoạt trong 0,01 giây, lập tức kích nổ tên lửa hạt nhân... Bùm!”
Cố Thanh Sơn nói: “Cái này gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Cũng gọi là thà giết sạch cả thành, cũng không tha một người.” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly nghiêm túc suy nghĩ một chút, không nhịn được mà rùng mình.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đứng lại.
Hắn trông thấy rất nhiều xe cộ và thiết bị quân đội nằm ngả nghiêng rải rác ở ven đường.
“Chờ tôi.”
Hắn chạy về hướng kia.
Trương Anh Hào khoanh tay đứng phía sau hét to: “Những thứ đó chắc không dùng được nữa đâu.”
Cố Thanh Sơn tiến vào chiếc xe, hết sờ lại mò, lấy ra một tấm bản đồ.
Hắn cầm bản đồ về, đưa cho Dạ Như Hi.
“Hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào?”
Dạ Nhược Hi nhìn bản đồ, chỉ ra một phương hướng.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, lẩm bẩm: “Tuy quái vật đã bao vây thành phố nhưng có một con sông lớn cách chúng ta không xa.”
“Không thể qua sông.” Dạ Như Hi nói: “Bên trong sông ẩn chứa rất nhiều quái vật hệ thủy.”
“Thế à.” Cố Thanh Sơn nói.
Dạ Như Hi nói: “Nếu như muốn đột phá vòng vây, chi bằng đi từ mặt đất, như vậy chí ít chúng ta có thể phát huy chiến lực của mình. Còn nếu xuống dưới sông, chúng ta không thi triển được, ngược lại dễ bị tiêu diệt hơn.”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên khựng lại.
“Sao vậy?” Trương Anh Hào hỏi.
“Không có gì.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Trương Anh Hào nhìn hắn, lại nhìn cánh tay của mình một chút.
Chỉ thấy từng cọng lông tơ lại bắt đầu dựng thẳng lên.
“Quái lạ... Này lão Cố, cậu nhìn xem.” Trương Anh Hào lẩm bẩm.
“Đợi lát nữa.”
Cố Thanh Sơn lên tiếng, tầm nhìn lại rơi vào không trung.
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ phát sáng đột nhiên xuất hiện.
[Chư Giới Tận Thế Online: Trật Tự của chúng sinh đang thử gia tải.]
[Bởi vì Giao diện Chiến Thần ngăn cản, lần gia tải này thất bại.]
[Trật Tự phát đi kết nối tâm linh thỉnh cầu, có kết nối hay không?]
Cố Thanh Sơn hơi do dự, nói: “Kết nối.”
Lập tức, một âm thanh mang đậm hương vị thần thánh vang lên bên tai Cố Thanh Sơn:
[Hỡi tồn tại không biết lai lịch kia, ngươi nghe đây.]
[Tuyệt đối không thể để Thần linh Hỗn Loạn Dạ Như Hi thức tỉnh! Ngươi phải giết nàng, lập tức! Lập tức!]
Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi: “Cô ấy thức tỉnh thì sẽ như thế nào? Nếu ngươi là Trật Tự của chúng sinh, vì sao lại giết chết hàng vạn sinh linh phàm trần?”
“Ta không còn cách nào!”
Âm thanh uy nghiêm kia bỗng nhiên cất cao, lấy ngữ điệu trang nghiêm mà nói: [Nếu như đổi thành Thần linh Hỗn Loạn khác, đối mặt ngày tận thế, bản Trật Tự tuyệt đối sẽ không làm rắc rối như vậy. Bản Trật Tự chắc chắn sẽ đặt sự tồn tại của chúng sinh lên hàng đầu.]
[Nhưng còn cô ta thì không được, cô ta nhất định không thể thức tỉnh!]
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi.
[Bởi vì trong tất cả các hạt giống Hỗn Loạn, cô ta là mầm mống mang tính quyết định.]
[Cô ta là Thần Hỗn Loạn mà ngay cả cánh cửa thế giới cũng không thể ngăn cản.]
[Để tiêu diệt ngày tận thế, cô ta sẽ gọi tới loại tồn tại có thể hủy diệt tất cả sinh linh trên thế gian.]
[Chúng sinh bị tiêu diệt sạch, ngày tận thế cũng sẽ không còn tồn tại nữa.]
[Hủy diệt tất cả, đây cũng chính là ý nghĩa của sự tồn tại của cô ta.]
[Ngươi nhất định không thể để cô ta thức tỉnh!]
Cố Thanh Sơn đang muốn nói, đột nhiên cánh tay bị Diệp Phi Ly bắt lấy.
“Không xong rồi!”
Diệp Phi Ly nói dồn dập: “Âm thanh trước đây... Âm thanh của tên lửa hạt nhân! Tổng cộng có sáu quả!”
Bên ngoài thành phố.
Trên mỗi sáu hướng - tây nam, tây bắc, đông nam, đông bắc, chính bắc, chính nam - đều có một chiếc máy bay đang bay vòng quanh.
“Rẹt rẹt…”
“Liên đội phi hành Hồ Ly báo cáo với bộ chỉ huy, bọn tôi đều đã vào vị trí.”
“Lặp lại một lần nữa, bọn tôi đã vào vị trí, hết.”
Một giọng nói khác vang lên:
“Truyền lệnh, lập tức thực hiện kế hoạch “Hủy Diệt”.”
“Chú ý, đây không phải là diễn tập, sự tồn vong của loài người đang nằm trong tay của các anh. Hiện tại lập tức chấp hành kế hoạch “Hủy Diệt”.”
“Rẹt rẹt…”
“Đã rõ. Chúng tôi đang ở trạng thái tiến hành tấn công, năm giây sau sẽ thực hiện kế hoạch.”
“Năm,”
"Bốn,"
"Ba,"
"Hai,"
"Một,"
“Phóng!”
“Cầu mong thần linh đứng về phía chúng con, cũng cầu mong đời sau tha thứ cho hành động của chúng con.”
Sáu tên lửa hạt nhân chiến thuật vạch ra đường tàn ảnh trên bầu trời, từ các phương hướng của thành phố bay vào trong thành phố.
Cùng lúc đó.
Bên trong thành phố.
Dưới cái hố mà Cố Thanh Sơn đã mở ra trước đó.
“Trương thượng tá, cảm ơn.” Lý Đại Tuấn nói.
Hắn ta vừa được tên thượng tá kia kéo từ dưới đất lên và đang lau sạch vết máu trên mặt.
“Không cần cám ơn tôi.” Trương thượng tá nói: “Nếu như Hi tướng quân ở đây thì chúng ta đều phải chết, tôi cũng chỉ vì mạng sống của mình mà thôi.”
Hai người quan sát dân chúng và quân nhân xung quanh.
Lý Đại Tuấn thở dài, nói: “Tên lửa hạt nhân cũng không thể giết chết cô ấy, không biết nhóm các cấp cao của Liên minh còn nghĩ ra biện pháp gì để giết cô ấy nữa đây.”
Trương thượng tá nói: “Đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, chúng ta chỉ cần ở lại đây chờ đợi cứu viện.”
Lý Đại Tuấn nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng vậy, bất kể nói thế nào, mình vẫn còn sống là tốt rồi.
Cũng cùng lúc đó.
Trong thành phố.
Bốn người đi trên đường đột nhiên dừng lại.
Diệp Phi Ly biến sắc, nói: “Thành phố bị bao vây, sáu đầu đạn tên lửa hạt nhân đang bay tới đây!”
Vừa dứt lời.
Cố Thanh Sơn lập tức nói thầm trong lòng: “Giao diện Chiến Thần, đá Trật Tự ra đi.”
“Hiểu rồi.”
Giọng nói của Trật Tự lập tức biến mất.
Lúc này bốn phía không có một Trật Tự giả nào, cũng không có bất kỳ ai khác. Cố Thanh Sơn tin chắc, đối phương tạm thời không có cách nào lần theo hành tung của mấy người bọn họ.
Gió.
Đang ở hư không xa xôi thổi tới.
Có tiếng động khe khẽ vang lên trong không khí.
Tiếng động này dần dần tăng lên, biến thành những tiếng xé gió của tên lửa đang bay, càng ngày càng rõ ràng.
Trương Anh Hào vừa nâng cây súng lên nhưng lại bất đắc dĩ buông xuống.
Đây chính là sáu tên lửa hạt nhân.
Với thực lực bị hạn chế lúc này của anh ta thì căn bản không thể bắn trúng từng quả một.
Mà cho dù có bắn trúng cũng vô dụng, tên lửa đã bay tới rất gần thành phố. Dù bọn chúng bị phát nổ ở khoảng cách xa thì cũng sẽ tạo ra một sức mạnh kinh khủng không thể ngăn cản được. Sức mạnh ấy sẽ trực tiếp phá hủy toàn bộ thành phố.
Không một ai có thể may mắn thoát khỏi sức mạnh này.
Hai mắt Trương Anh Hào quét qua kiến trúc bốn phía, đột nhiên mắt sáng lên.
“Nhanh, bên kia có một thư viện!” Anh ta quát to.
Đám người nhìn theo phương hướng anh ta chỉ.
Chỉ thấy có một tòa nhà to lớn đồ sộ nằm cách đó không xa, cửa lớn xiêu vẹo đang rộng mở.
Thư viện!
So với những kiến trúc bình thường khác thì tính chịu lực và phòng chống động đất của thư viện tương đối cao, bởi vì một là phải gánh chịu một lượng lớn sách vở, sách cổ quý giá, hai là phải cung cấp cho mấy ngàn người đồng thời sử dụng. Vì vậy, xi măng cốt thép sử dụng cho nó cũng sẽ vững chắc hơn, cấp độ đề phòng cũng ở mức cao hơn.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Đi, hi vọng có tầng hầm!”
Bốn người vội chạy vào đó.
Khi bọn họ vừa xông vào cửa thư viện thì thế giới bên ngoài đột nhiên thay đổi.
Màn đêm biến mất.
Toàn bộ thế giới đều là màu trắng xóa.
Ánh sáng vô cùng mãnh liệt đã bao trùm toàn bộ nơi này, thậm chí toàn bộ các ngõ ngách của thành phố.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào cùng nhau đóng cửa lại.
Tia sáng bị ngăn ở bên ngoài.
"Nhanh! Nhanh! Nhanh!" Diệp Phi Ly thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận