Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1683. Giết!


Đánh dấu
Trong lòng Bạch Ưng Cung Ngũ chấn động không ngớt.
Thương Vô Chương là con trai của một Quỷ chủ.
Tên Quỷ chủ kia phụ trách việc giao chiến với Vực Sâu Vĩnh Hằng, Thương Vô Chương cũng vậy.
Mà mình chịu sự quản lý của một Quỷ chủ khác!
Hai vị Quỷ chủ đều có chuyện cơ mật riêng, cho nên cũng có thể không biết sắp xếp của đối phương.
Chẳng lẽ nhầm lẫn thật?
Cố Thanh Sơn vô cùng thông minh, thấy vẻ mặt đối phương là đã biết được đại khái, chờ sát khí trên người đối phương tan đi vài phần thì hắn càng xác định hơn.
Hắn bắt chước dáng vẻ của Thương Vô Chương, tức giận quát. “Vùng đất sở hữu của ta... phần lớn tài nguyên Dạ Ma Thiên Cảnh bị người ta đánh cắp, người nọ chạy trốn tới thành Hư Không cho nên ta mới đích thân đến, tiện thể muốn gây dựng quan hệ với tháp Hung Ma, sau đó tạo lập tên tuổi ở thành Hư Không.”
Bạch Ưng Cung Ngũ lẳng lặng nghe, chật vật nuốt nước bọt.
Đúng vậy, Dạ Ma Thiên Cảnh là vùng đất riêng của Thương hùng chủ.
Chuyện cơ mật của lục đạo, chỉ có người của thế giới Ác Quỷ biết.
Hắn không thể nào là giả!
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Thương Vô Chương nhìn mình chằm chằm, lạnh lùng nói. “Chớ giả bộ, chuyện của Độc Trưởng lão không liên quan tới ta, ta làm sao có thể giết người mình được, đám ngu ngốc các ngươi, chết tiệt, đám cấp dưới các ngươi đang làm việc kiểu gì thế!”
Như vậy không được...
Đối phương chuyện gì cũng biết.
“Thương Vô... Không, Thương quỷ hùng đại nhân, ôi, sao lại là ngài?”
Bạch Ưng Cung Ngũ lúng ta lúng túng, quỳ xuống hành lễ.
Bạch Ưng Cung Ngũ quỳ trên mặt đất, cảm thấy rất ai oán mà thở dài.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Thương Vô Chương vẫn mắng liên tục.
Vẻ mặt của hắn rất tức giận, vừa chửi vừa mắng. "Các ngươi làm việc có đầu óc hay không vậy? Nếu như trước khi tới đây ta không nhìn tới danh sách gián điệp thì ta và ngươi đã đánh một trận rồi!"
Hắn đi tới trước mặt Bạch Ưng Cung Ngũ, cúi xuống hỏi: "Dù cho ta giết ngươi, hay là ngươi giết ta, thì chuyện này đều sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thế giới Ác Quỷ, ngươi hiểu không?"
Bạch Ưng Cung Ngũ đương nhiên là hiểu.
Gặp phải chuyện vớ vẩn tới như vậy, Thương hùng chủ đương nhiên sẽ tức giận.
Thế nhưng chuyện này đâu liên quan tới ta chứ? Ta chỉ làm theo lệnh của Quỷ chủ thôi mà.
Thế nhưng, mình có thể nói ra những lời này sao?
"Khốn nạn, mặt mũi của ta đều bị mất hết!" Thương Vô Chương hét lớn.
Nước bọt của hắn đều bắn tới trên mặt Bạch Ưng Cung Ngũ.
Mà Bạch Ưng Cung Ngũ thì vẫn im lặng, không dám ho he câu nào cả.
Chỉ hi vọng Hùng chủ bớt giận, bỏ qua chuyện này đi.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Bạch Ưng Cung Ngũ hơi thay đổi.
Có lẽ là do Thương Vô Chương quá tức giận, cho nên đã nắm chặt nắm đấm, đấm về phía gã một quyền.
Thế nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện một quyền này của Thương Vô Chương không mang theo chút sức lực nào.
Hùng chủ không dùng sức, cũng không dùng thuật pháp.
Bạch Ưng Cung Ngũ hơi thả lỏng.
Xem ra Hùng chủ vẫn biết nặng nhẹ, chỉ muốn trút giận mà thôi.
Thôi, cứ để hắn ta đấm đi, dù sao cũng không chết được.
Mà đây chính là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của Bạch Ưng Cung Ngũ.
Ngay sau đó, tất cả suy nghĩ của gã đều bị đập vỡ. Gã vẫn quỳ trên mặt đất với vẻ mặt ngu ngơ, không nhúc nhích.
Bất Chu - Sơn Khôi!
Cố Thanh Sơn thu tay lại, ánh mắt trở nên sắc bén và tàn nhẫn.
Trong vòng mười giây, đối phương sẽ chỉ là một tên ngu ngốc, không thể cử động chút nào.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên trên trán Bạch Ưng Cung Ngũ, rồi sử dụng Sưu Hồn Thuật.
Rất nhanh, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Hóa ra, người của thế giới Ác Quỷ sai người này tới thăm dò bản thân mình, nếu như có vấn đề gì thì có thể giết chết mình ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù đã khống chế được người này, thế nhưng nếu giết chết gã cũng không phải là một sự lựa chọn tốt.
Người của thế giới Ác Quỷ tới điều tra mình, lại bị mình giết chết, điều này chẳng phải nói rằng chính mình có vấn đề rồi sao?
Nhưng mà không giết cũng không được.
Chờ đối phương liên lạc với thế giới Ác Quỷ, chắc chắn sẽ phát hiện mình không phải là Thương Vô Chương.
Vẫn phải giết chết!
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, thế nhưng lại cảm thấy do dự.
Trấn Ngục Quỷ Vương trượng không thể đánh tan mọi thứ của người này, sau khi linh hồn người này biến mất thì vẫn còn một điểm linh quang nhập vào trong hỗn độn.
Mà người của thế giới Ác Quỷ lại sở trường về Mệnh phù và tiên thuật, có cách dựa vào một điểm linh quang cũng có thể triệu hồn và hồi sinh.
Tới lúc đó vẫn sẽ lộ tẩy.
Giết cũng không được, mà không giết lại càng không được.
Phải làm sao bây giờ?
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một giây...
Hai giây...
Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng quyết định.
Giết!
Chẳng những phải giết, mà còn phải che giấu hoàn toàn điều này mới được.
Tôn ti trật tự tại thế giới Ác Quỷ rất nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm minh, bất kỳ kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ bị trừng phạt cực kỳ nặng nề.
Khi trước, người hầu của Thương Vô Chương thất bại trong việc giết mình, cho nên Thương Vô Chương cũng không hồi sinh người đó.
Một phần bởi vì cái giá phải trả quá lớn, thế nhưng nguyên nhân chính cũng bởi vì đám người của thế giới Ác Quỷ cho rằng người thất bại thì không đáng cứu.
Nếu như người của thế giới Ác Quỷ quyết định hồi sinh người này, thì cũng phải để thông tin đầu tiên mà bọn họ biết được chính là người này vì quyết định sai lầm của bản thên, nên nhiệm vụ mới thất bại.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn chậm rãi giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm lại.
Lời chúc phúc của chư giới trong quá khứ!
Ý chí của thế giới này đã biến mất, khi Cố Thanh Sơn bắt đầu kêu gọi nó thì ngay lập tức, tận thế tới!
Ngay sau đó, bão cát nổi lên.
Vô số cát vàng bay múa xung quanh Cố Thanh Sơn và Bạch Ưng Cung Ngũ đang quỳ trên mặt đất, liên tục xoay tròn rất nhanh.
Thời gian đã qua được năm giây.
Cát vàng ngưng tụ lại trở thành một chiến sĩ cầm một tấm lá chắn và một thanh trường mâu, cùng với một pháp sư.
Bọn chúng đều nhìn thấy Cố Thanh Sơn, đang định nói cái gì đó với hắn.
Cố Thanh Sơn lại không kiên nhẫn, nói. "Có thể đừng nói nhảm được không? Muốn phá hủy thì phá hủy đi, nhà còn bao việc."
Rồi hắn nhìn vào mấy dòng nhắc nhở chiến đấu trước mắt.
[Có một người mới đến đây và tiếp xúc với loại tận thế này lần đầu tiên, bởi vậy độ hủy diệt của tận thế mà ngài gặp phải lần thứ ba được giảm xuống.]
[Chiến đấu sắp bắt đầu, xin ngài chuẩn bị kỹ càng.]
Mà trước mặt hắn, chiến sĩ và pháp sư kia nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
"Được thôi!"
Chiến sĩ lao tới, pháp sư bắt đầu niệm chú.
Cố Thanh Sơn lùi về sau mấy bước.
Hắn liên tục lùi lại, cách Bạch Ưng Cung Ngũ gần trăm mét, cả cơ thể đều nhập vào trong sương mù màu trắng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Thuật pháp thế giới – Sương Mù Giáng Lâm!
Cố Thanh Sơn rời khỏi.
Mà Bạch Ưng Cung Ngũ vẫn ngơ ngẩn quỳ gối nơi đó, trong đầu không suy nghĩ được thứ gì cả.
Mà một giây sau...
Trường mâu và thuật pháp đều bắn về phía hắn ta!
Bạch Ưng Cung Ngũ đã chết trong trạng thái không có tư duy và sợ hãi.
Về phần Cố Thanh Sơn...
Hắn đứng trước một con suối nhỏ mà trước kia hắn đã từng đi qua, yên lặng chờ đợi.
Mấy giây sau...
Bão cát lại bùng nổ, bao vây hắn lại.
Chiến sĩ cầm lá chắn và trường mâu, cùng với pháp sư đứng trước mặt hắn, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"Haiz, đúng là truyền tống rời đi cũng không thể tránh được tận thế mà."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Rồi ánh mắt của hắn rơi lên trên tên chiến sĩ kia.
Trên cán mâu xuất hiện rất nhiều vết máu.
"Một tên khốn vứt bỏ đồng đội mà chạy trốn, hiện tại tới lượt ngươi!" Pháp sư nói.
Cố Thanh Sơn cười cười.
Hắn dùng giọng điệu chân thành mà nói: "Người đó không phải là đồng đội của ta. Ta còn phải cảm ơn các ngươi vì đã giết chết hắn nữa, cho nên ta sẽ đưa tiễn các ngươi coi như cảm ơn vậy."
Bốn thanh kiếm xuất hiện phía sau lưng hắn, rồi lại biến mất trong tíc tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận