Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1945. Cuộc Chiến Giữa Thần Linh (2)


Đánh dấu
Reneedol hừ một tiếng, trên người hiện lên ánh sáng tỏa ra từ vô số ngôi sao. Nàng ta đứng ra, nói: “Các ngươi lên, ta chắn đằng sau.”
Nàng ta vừa dứt lời thì mười mấy thần linh ngoi lên từ trong dòng sông ngầm.
Thì ra Chúa tể Nguyện lực Vô Tận đã bày mai phục từ lâu.
Những thần linh này đồng thanh niệm đọc chú ngữ, quát lên: “Thế giới phong ấn, truyền tống!”
Trong nháy mắt, một vầng sáng bọc lấy tất cả mọi người, mang theo bọn họ biến mất.
...
Gió tuyết không ngừng.
Ký hiệu pháp trận truyền tống xoay vòng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất bị băng tuyết che phủ.
Tiếp theo, thân hình của mọi người xuất hiện.
Đây là một thế giới băng tuyết tĩnh mịch hoang vắng, ngoại trừ tiếng gió tuyết gào rít thì không còn bất cứ thứ gì.
“Chúng ta đi tới chỗ nào vậy?” Xích Hộc hỏi, đồng thời phóng lửa ra, bảo vệ xung quanh tất cả mọi người.
“Có thể là một nơi nào đó thuận lợi cho đối phương ứng phó với chúng ta.” Tiểu Tịch nói.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn bất động, ngồi xổm xuống, lấy tay gạt ra một mảng tuyết đọng.
Chỉ thấy nơi này là một tảng băng sâu không lường được. Dưới chỗ sâu trong khối băng dường như tồn tại một vật gì đó, nhưng lại không thể nào thấy rõ.
Đúng rồi. Đây chính là nơi mà Laques đã từng cho hắn thấy, là nơi sinh ra Chúa tể Nguyện lực Vô Tận.
Chúa tể Nguyện lực Vô Tận... Hẳn là có quyền tự do ra vào nơi này. Nó đang triệt để giam cầm nhóm người bọn họ ở đây.
“Nhìn kìa!” Xích Hộc hét lên một tiếng.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu.
Trong gió tuyết, trên bầu trời lần lượt xuất hiện từng bóng đen.
“Thần linh! Còn là thần linh hoàn toàn bị khống chế!” Reneedol khẽ hô.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số thần linh đứng đầy bầu trời. Trên người bọn họ tỏa ra các loại ánh sáng thần thánh, nhìn bốn người bên dưới với sắc mặt đờ đẫn.
“Giao ra... Chúa tể Ánh Sáng...”
Toàn bộ thần linh đồng thanh nói.
“Xem ra chúng ta nhất định phải đánh một trận.” Xích Hộc siết chặt nắm đấm.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nói: “Trông cô có vẻ nắm chắc phần thắng nhỉ?”
“Làm một chức nghiệp giả giúp đỡ, ta nghĩ việc nắm chắc phần thắng này chủ yếu là trông chờ vào mấy người các ngươi.” Xích Hộc nói.
Nói xong, nàng ta không chút do dự chạy tới nấp sau lưng Cố Thanh Sơn.
Đại Ca lên tiếng: “Rod, nguyên xử lý mọi chuyện ở đây, ta sẽ bắt đầu triệu hoán sức mạnh.”
Nói xong, hắn ta lập tức lui về phía sau, đưa tay đặt lên Sách Vận Mệnh rồi từ từ nhắm hai mắt, bắt đầu yên lặng tụng niệm chú ngữ.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người này đúng là chẳng thể dựa vào.
Hắn nhìn sang những người khác.
Reneedol... Hay lắm, cô gái này còn không bằng hai kẻ kia ấy chứ.
Tiểu Tịch thì nghiêm mặt, tiện tay rút ra một thẻ bài từ không trung và tung lên. Một thanh trường thương tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt hiện ra, nằm gọn trong tay nàng ta.
Chân Xích Ma Thương!
Cố Thanh Sơn vừa nhìn thấy thì lập tức giật nảy mình.
Đây là một cây thương không gì sánh nổi, không ngờ nó lại được Tiểu Tịch sáng tạo ra vào thời điểm này.
Lúc này, Reneedol liếc mắt nhìn Mạc. Hắn ta nhắm hai mắt, tựa như đang thức tỉnh một sức mạnh nào đó.
Cho dù muốn làm gì thì hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp.
Nàng ta lại nhìn lên thần linh khắp bầu trời.
Phía sau toàn bộ thần linh đều có một xúc tu thật nhỏ, đâm sâu vào gáy bọn họ, mà số lượng thần linh thì khoảng chừng gần trăm.
Vậy phải đánh thế nào đây?
Trên bầu trời đã có thần linh giơ tay lên chém ra một đường sáng màu lục.
Sắc mặt Reneedol không hề thay đổi. Bóng đen vô tận từ trên người nàng ta nhô ra, hình thành một tấm màn màu xám đen, che phủ xung quanh bốn người.
Ánh sáng xanh từ trên trời rơi xuống, đánh vào trên màn chắn hắc ám, sau đó biến mất mà không để lại một tiếng động.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, càng nhiều thần linh đưa tay lên, bắt đầu niệm đọc chú ngữ.
“Việc chiến đấu giao cho ta, các ngươi bảo vệ Mạc cho tốt.” Reneedol thản nhiên nói.
Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể giao Mạc cho bọn chúng.
Nàng ta đưa tay ngưng tụ ngôi sao, hóa thành hai thanh trường đao, cả người phóng lên cao, xông về phía những thần linh trên không trung.
Cố Thanh Sơn âm thầm suy đoán một chút.
Reneedol mang trên mình hai thần khí vận mệnh là Nước Mắt Chúng Thần và chiến giáp Kết Thúc Vận Mệnh. Đây đều là vật mà hàng triệu thần linh dốc hết sức lực chế tạo nên, đối phó với cục diện trước mắt cũng không quá khó khăn.
Có sợ thì chỉ sợ Chúa tể Nguyện lực Vô Tận đột nhiên đánh lén.
Ngoài ra, đây cũng là cơ hội cuối cùng của mình, cơ hội cuối cùng để trở nên mạnh mẽ, bất kể hậu quả và không từ thủ đoạn!
Nếu như không nắm chắc cơ hội này, sợ rằng căn bản không có tư cách nói chuyện trở về.
“Tiểu Tịch.” Cố Thanh Sơn mở miệng.
“Ừ? ” Tiểu Tịch nhìn hắn.
“Ta để chó đen ở đây bảo vệ Mạc, bất luận thần linh nào tới gần Mạc, chó đen sẽ ra tay, cô cũng không cần do dự, trực tiếp giết chết thần linh đó là được.”
Một ngọn lửa ngưng tụ thành hình, hóa thành chó đen, yên lặng ngồi bên người Đại Ca.
“Ta coi chừng Mạc? Vậy còn ngươi?” Tiểu Tịch giật mình nói.
Cố Thanh Sơn bước lên một bước, sương đen vô tận trên người bắt đầu trào ra.
Lúc này Xích Hộc cũng bắt đầu ra tay, miệng nàng ta liên tục niệm đọc gì đó.
Chỉ thấy từng ngôi sao liên tục từ không trung hạ xuống, rơi trên người Cố Thanh Sơn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm ứng, quay sang cười với Xích Hộc.
Xích Hộc giơ nắm đấm nhỏ, nói: “Đây là hai loại sức mạnh bảo vệ của ta, rất lợi hại. Cố lên!”
“Ừm.”
Ầm...
Cố Thanh Sơn kéo theo màn sương đen hắc ám vô tận, bỗng nhiên phóng lên cao. Chỉ sau một cái chớp mắt, thân hình của hắn cứ thế biến mất trong sương đen. Toàn bộ sương đen đột nhiên ngưng tụ rồi hóa thành một con rồng đen dài vài trăm mét.
Grào...
Rồng đen phát ra tiếng gầm rú chấn động trời đất, phóng về phía các thần linh trên bầu trời.
Tiểu Tịch ngây người, không khỏi hét lớn: “Xích Hộc, năng lực của ngươi có thể làm cho hắn biến thành loài vật cường đại như vậy sao?”
“Không không không, không phải ta.” Xích Hộc lắp ba lắp bắp phủ nhận.
Lúc này có một bóng ma đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ phía sau lưng Mạc, hóa thành một vị thần linh toàn thân mặc giáp, trong tay cầm một cái móc ngắn.
Gã trực tiếp xuyên qua màn chắn Reneedol bày ra, xem ra là một người tập kích mang trong mình năng lực xuyên thấu và ẩn nấp hiếm thấy!
Nhưng gã còn chưa kịp ra tay thì chó đen đã phun ra một chữ:
“Ngủ!”
Chỉ nghe một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, thần linh ngã trên mặt đất, chìm vào giấc ngủ.
Chó đen lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng giơ móng vuốt lên vẫy Tiểu Tịch, hét lớn: “Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, nhanh, nhanh, dùng thương đâm chết gã!”
Trường thương tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt đâm về phía trước. Một hình bóng màu đỏ thẫm nhô lên khỏi trường thuong, bay ra ngoài và đánh vào người thần linh, trực tiếp xuyên qua người gã rồi tiến thẳng tới màn chắn bảo vệ do Reneedol bố trí.
Sau đó, thần linh hóa thành một màn bụi máu. Màn chắn hắc ám cũng bị chọc ra một cái lỗ lớn, một lúc lâu mới từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tiểu Tịch cầm trường thương, canh giữ bên cạnh Đại Ca.
Trên bầu trời, trong lòng Reneedol có cảm giác, bèn quay đầu lại nhìn.
“Vậy mà có thể chém vỡ màn chắn của ta...”
Nàng ta nhìn trường thương trong tay Tiểu Tịch, trong lòng sinh ra cảm giác kiêng kỵ.
Leng keng leng keng leng keng!
Tiếng va chạm dày đặc cắt đứt dòng suy nghĩ của Reneedol. Nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng đòn công kích từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào vầng sáng đen bên ngoài bộ chiến giáp.
Ánh mắt Reneedol ngưng trọng.
Chuyện của Tiểu Tịch để sau hãy nói, việc thực sự nên làm lúc này là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận