Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2223. Tình Yêu Thuần Khiết


Đánh dấu

Chỉ thấy vị quan nọ lên ngựa, lớn tiếng nói: “Để lại người canh chừng thi thể, những người khác theo ta trở lại.”
Quan trên đã nói như vậy, ai dám phản kháng.
“Vâng, đại nhân.”
Mọi người đành phải đáp lời.
...
Ba ngày sau.
Đêm.
Cố Thanh Sơn ngồi trước lửa trại, lần nữa quan sát vết thương trên cánh tay.
Mũi tên đã được lấy ra từ lâu, vết thương cũng đã kết vảy, nhưng đau đớn trên cánh tay lại càng thêm kịch liệt.
Miệng phun ra hơi lạnh, tay lấy ra lương khô cùng với một bình nước suối, từ từ ăn.
Hắn vẫn luôn chú ý tới phương diện ăn uống, nhưng nếu nếu tình hình quá nguy hiểm, trong người chỉ có lương khô, hắn cũng không kén chọn.
“Kỳ lạ...”
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa lộ ra vẻ nghi hoặc.
Theo lý thuyết, Huyện lệnh đã phát ra tín hiệu cậu cứu, hẳn là truy binh sẽ nhanh chóng đuổi tới.
Nhưng đã ba ngày trôi qua.
Ngay cả một bóng người cũng chưa thấy đuổi tới.
Ngay từ đầu Cố Thanh Sơn đã đặc biệt tìm đường núi vùng núi non trùng điệp để đi, đã qua hai ngày mà truy binh còn chưa xuất hiện, thấy vậy hắn liền đối sang đất hoang trống trải.
Vẫn không có người đuổi theo.
Bây giờ hắn còn dám nhóm lửa.
Cố Thanh Sơn thở dài, tùy ý khều khều trong đống lửa, để nó cháy mạnh hơn một chút.
Lúc giết chết tên Huyện lệnh kia, ký ức rốt cuộc cũng khôi phục.
Lúc rời khỏi dòng chảy hư không hỗn loạn ban đầu, chỉ có bảy giây, tình hình vô cùng nguy cấp.
Muốn dẫn mọi người tiến vào cánh cửa thế giới kia, phải làm cho tất cả mọi người chìm vào ngủ say.
Cho tới giờ khắc này, toàn bộ những người liên kết với Trật Tự đều đang chìm trong giấc ngủ.
Lúc nào mới có thể khiến tất cả mọi người thức tỉnh.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, trong lòng chẳng có cách nào, dứt khoát lấy đóa u lan kia ra.
“Không bằng gọi người ra...”
Hắn thì thầm một tiếng, phát động “Yêu Nguyệt”.
Chỉ thấy trong hư không có một tia sáng màu đỏ nhỏ như sợi chỉ rơi xuống trước mặt hắn, hóa thành một cánh cửa ánh sáng hé mở.
Một người đàn ông với nửa thân trên màu đỏ xuất hiện.
Gã mặc một chiếc quần dài màu trắng, chân trần, sau lưng là một đôi cánh xương thật dài.
Diệp Phi Ly.
“Ha ha ha ha... Ngủ đến mức toàn thân ngứa ngáy, rốt cuộc cũng có thể hoạt động gân cốt rồi!”
Hắn cười ha hả, bay trên trời một lúc lâu mới hạ xuống, đập tay một cái với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Tôi cũng hy vọng mọi người đều có thể đi ra giúp đỡ, nhưng lúc này, ngay cả tình hình cơ bản cũng không thể thăm dò.”
Diệp Phi Ly chú ý tới vết thương trên tay hắn, cảm thấy hứng thú hỏi: “Chuyện trước đó tôi đã nghe Nữ sĩ Hắc Hải nói... Sao anh lại bị thương? Ai có thể làm anh bị thương?”
Cố Thanh Sơn bèn kể lại mọi chuyện, sau đó hỏi: “Sao một cái áo cũng không mặc?”
“Hết cách, lúc đó trên đảo Thời Gian, tôi đang ở trong phòng thay đồ.” Diệp Phi Ly vừa nói, vừa lấy ra một lon coca từ trong túi quần.
Cậu ta thoải mái uống hai hớp, rồi mới lên tiếng: “Thì ra thực lực của anh bị giam cầm rồi, vừa lúc tôi có thể làm tay chân cho anh.”
Cố Thanh Sơn nhắc nhở: “Trên thế giới này, cậu chỉ có thể phát huy một loại năng lực, những sức mạnh khác đều bị giam cầm.”
Diệp Phi Ly cả kinh, hoảng hốt nói: “Xong rồi.”
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi vừa ra đã dùng năng lực phi hành rồi.” Diệp Phi Ly ảo não nói.
“...” Cố Thanh Sơn cạn lời.
Diệp Phi Ly là Diệt Thế Giả, tùy tiện lấy một loại năng lực ra đối phó với những quái vật kia cũng có thể trợ giúp cho mình rất nhiều.
Nhưng hiện tại cậu ra đã sử dụng năng lực phi hành rồi.
“Ôi, không bằng bây giờ tôi trở về, anh gọi người khác ra vậy?” Diệp Phi Ly đầy áy náy nói.
“Vô dụng thôi, hai mươi bốn tiếng sau tôi mới có thể gọi người khác.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn suy nghĩ giây lát, nói: “Năng lực phi hành cũng không phải hoàn toàn vô dụng, mấy ngày nay tôi đã đi qua thôn trấn các nơi, thả con dấu ra ngoài, nhưng con dấu cũng chỉ tạm thời trấn áp ngũ hành, không thể triệt để loại bỏ tai họa ngầm.”
“Cho nên?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tôi đã hỏi qua dân làng các nơi, nghe nói có vài loại quái vật không biết bay, chúng ta có thể cùng nhau đi khiêu chiến quái vật không biết bay.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, cái này dễ làm, ôm anh bay là được.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn không nói gì, nhịn không được nhìn chằm chằm Diệp Phi Ly.
Thằng nhóc này không mặc áo, cứ trần truồng như thế mà ôm mình bay?
Diệp Phi Ly lại không nhận ra có chỗ nào không ổn, hưng phấn nói: “Chúng ta có thể bay lượn tùy thích, chỉ cần chúng ta đi đánh nhau với đám quái vật không biết bay đó, chẳng khác nào đứng ở thế bất bại, cái này trong game người ta gọi là BUG.”
Cố Thanh Sơn cảm thấy do dự.
Như vậy liệu có được không?
Bị một thằng đàn ông trần truồng ôm đi đánh nhau.
Truyền ra ngoài thì thanh danh của mình phải làm thế nào?
Thế nhưng thời gian không đợi người.
Mình đã tới chậm một bước, nếu như còn tiếp tục trì hoãn, sợ rằng người khác sẽ vượt lên càng nhiều.
Còn không biết làm sao mới thu được công đức.
Hết thảy đều phải tranh thủ.
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Tốc độ phi hành của cậu thế nào?”
“Hoàn toàn không suy giảm!” Diệp Phi Ly nói.
Hắn xòe rộng đôi cánh, như ảo ảnh xẹt ngang bầu trời, hành động nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy bằng mắt.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thoáng kiên định, vỗ tay nói: “Được, bây giờ chúng ta bay tới một thôn làng hướng đông nam trước, nơi đó không xa, có lẽ sẽ nhanh chóng tới thôi.”
“Đi!” Diệp Phi Ly nói.
Sau một lúc.
Dưới bầu trời đêm.
Một chàng trai cởi trần ôm một chàng trai mặc áo giáp khác, lảo đảo lắc lư bay về phía trước.
“Này, Cố Thanh Sơn.”
“Cái gì?”
“Thật ra hai chúng ta có thể thành lập một chiến đội, với một biệt hiệu đặc biệt.”
Danh hiệu?
Nếu danh hiệu được chúng sinh vạn vật trong thiên địa thừa nhận thì sẽ có uy lực đặc biệt.
Cố Thanh Sơn hơi động lòng, nhưng lại khó xử nói: “Chuyện đặt tên tôi vừa nghĩ tới đã thấy đau đầu, hay là thôi đi.”
“Thật ra tôi có một ý tưởng.” Diệp Phi Ly nói.
“Ồ? Tên gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Anh ấy, ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có, mà tôi thì một lòng một dạ... Cho nên hai chúng ta đều là đàn ông tốt, không phải sao?”
“Nói có lý, cho nên chúng ta tên gì?”
“Nhóm Tình Yêu Thuần Khiết.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn đứng hình.
Chỉ riêng việc ôm ấp bay lượn như này đã đủ để người ta liên tưởng lung tung rồi, còn đặt thêm một cái danh hiệu như vậy nữa, sau này cho dù danh tiếng vang dội, người khác có hỏi nguyên nhân cũng không nghe lọt tai.
“Dẹp đi, để tôi tự nghĩ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh nghĩ ra chưa?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Cho tôi ba năm.” Cố Thanh Sơn thận trọng nói.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận