Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2069. Chúng tiên hạ giới! (2)


Đánh dấu
“Thứ nhất, trước khi ta về, Bách Hoa tông đã bị nhiều người bức ép cả một thời gian rồi, lúc đó các vị làm gì? Đều đứng ngoài xem kịch à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mọi người nhất thời im lặng.
“Thứ hai, phí tổn trước đây các vị vẫn chưa thanh toán, nên xin các vị trước hết thanh toán phí tổn đã rồi hẵng trở lại nói chuyện sau này với ta sau.”
Phí tổn?
Phí tổn gì cơ?
Các vị chưởng môn sững ra không hiểu, cuối cùng cũng có người hỏi dò: “Cố đạo hữu, phí tổn ngươi nói là cái gì vậy?”
Cố Thanh Sơn chỉ vào tháp tiên, bảo: “Tông môn các vị nhiều như vậy, có vô số trưởng lão với đệ tử, tất cả đều được tiên nhân trên tháp tiên rót và truyền thừa tiên thuật cho. Các vị nhận được lợi ích khổng lồ như vậy, chẳng lẽ không nên trả phí sao? Vì vậy, các vị hãy giao tiền ra đi, giao đủ tiền rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ các đại tu sĩ đều không thốt nên lời.
Cả không gian lặng như tờ.
Trong lòng mọi người thầm tính toán, nếu sau này tất cả đều phải nộp phí cho Bách Hoa tông mới được phép sử dụng tháp tiên, vậy thì còn làm loạn kiểu gì được nữa?
Một gã chưởng môn lưỡng lự nói: “Cố đạo hữu, lão phu mạo muội nói một câu. Cái này là chuyện giữa Thiên giới và người phàm chúng ta, vậy mà phải nộp phí cho ngươi, như thế có phải không hợp lý hợp tình cho lắm?”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Ta hỏi ông nhé, tháp tiên này là do ai lấy được?”
Mọi người lại ngơ ngẩn lần nữa.
Đúng vậy, trong quá trình Bách Hoa tiên tử dung hợp thế giới đã cho ra đời tháp tiên này.
“Sư tôn ta làm ra tháp tiên này xong thì bận việc gấp phải ra ngoài, kết quả các ngươi lại lén lút dùng tháp của Bách Hoa tông bọn ta. Được, nể mặt mọi người đều là tu sĩ với nhau, cho các ngươi dùng thì thôi ta cũng không tính. Thế nhưng đám trộm kiếp kia cũng đến dùng tiên tháp, có được tiên thuật, rồi quay lại ức hiếp đệ tử tông ta mà các ngươi lại làm như không thấy.”
Chúng chưởng môn im lặng.
Một vị Thái Thượng trưởng lão bực tức nói: “Cố đạo hữu, phái tu sĩ ta khác với hạng người xấu đó. Chúng ta chưa từng ngấp nghế bất kỳ món bảo vật nào của Bách Hoa tông, ngươi không thể vơ đũa cả nắm như thế.”
Cố Thanh Sơn thở dài, lắc đầu nói: “Thế giới này là do ngày xưa ta và sư tôn ta cứu được, các ngươi đều là đại tu sĩ nên hẳn phải biết chuyện năm xưa. Nhưng bây giờ tông ta gặp nạn, các ngươi dùng tháp tiên của Bách Hoa tông ta mà lại ngoảnh mặt làm ngơ trước những khó khăn của tông ta... Ngươi nghĩ đám các ngươi vô tội à?”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Thái Thượng trưởng lão, nhẹ giọng nói: “So với đám người một lòng chỉ làm việc ác kia, thực ra ta càng thích giết những kẻ lạnh lùng vô tình khoanh tay đứng ngoài hơn. Lúc tuyết lở, không có một bông tuyết nào bằng lòng thừa nhận mình có tội.” Âm thanh của hắn càng rét lạnh: “Các ngươi nhớ kỹ lời của ta, nếu sau này khi ta quay về, ngộ nhỡ nhìn thấy đệ tử của Bách Hoa tông ta xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ giết chết toàn bộ người tu hành tiên thuật trên thế giới này. Các ngươi đừng mơ có ai sống sót, ta cam đoan dù toàn bộ thần tiên trên Thiên giới giáng xuống nhân gian cũng không cứu được mạng của các ngươi đâu. Đây là nguyên lời của Cố Thanh Sơn ta, các ngươi cố gắng nhớ kỹ.”
Các đại tu sĩ trầm mặc không nói.
Chợt có một người than thở: “Cố đạo hữu, nếu không có cách nào, chúng ta đành phải sử dụng phương pháp cuối cùng để đối phó với ngươi.”
Cố Thanh Sơn cau mày lại.
Không ngờ đám đại tu sĩ này đã âm thầm cấu kết với nhau tự lúc nào. Họ đã thi pháp xong từ lâu, giờ đây đồng loạt quát lên: “Lệnh của Thiên giới, mời chúng thần tiên của Tu Di Thần Sơn đến đây, hàng yêu trừ ma giúp ta!”
Chỉ một thoáng sau, từng quầng sáng trên người bọn họ bay vào tháp tiên.
Tháp tiên đang im lìm bỗng chốc sáng lên, toàn bộ pho tượng thần tiên đều đồng loạt niệm thần chú.
“Tu di Thần Sơn, hiện!”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bầu trời lại xuất hiện một ngọn núi tiên khác.
Ngọn núi này che khuất cả bầu trời, gần như không thấy được đỉnh núi, toàn thân được bao phủ bởi sương mù vô tận.
Nó khác với ngọn núi tiên trước đó, chỉ trong nháy mắt đã giáng xuống đây hoàn chỉnh, căn bản không cho Cố Thanh Sơn có cơ hội ra tay.
Tu Di Thần Sơn.
Thật sự là Tu Di Thần Sơn ấy!
Ngay cả với ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Sơn thì đây cũng vẫn là Tu Di Thần Sơn chân chính.
Ngày xưa hắn từng độ kiếp tầng thứ hai ở đó, nên hắn chắc chắn sẽ không nhận sai được.
Thật không ngờ thủ đoạn cuối cùng của những người tu hành này lại là triệu hoán ngọn núi thần này!
Trên bầu trời, tiên khí lượn lờ, ánh sáng rực rỡ nổi lên.
Lại có một tia tiên quang từ trên trời giáng xuống.
Các tiên nhân tới rồi!
Nhóm đại tu sĩ hoan hô.
“Thật đáng tiếc, Cố đạo hữu, những gì ngươi đã làm chúng ta không thể nào tán thành được, nên tốt nhất vẫn là mời thần tiên đến đây định đoạt sống chết của ngươi.” Một vị chưởng môn cố ý thở dài nói.
Lần này Cố Thanh Sơn không nói gì nữa. Hắn chỉ nhìn chăm chú vào bầu trời, biểu cảm có chút kỳ quái.
Một giây tiếp theo…
Trên bầu trời vang lên từng đợt tiên âm, tựa hồ như đang gọi cái gì về.
Một con khỉ từ trên trời rơi xuống, bay tới trước mặt mọi người.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn rồi âm thầm gật đầu.
Không sai, đây chính là con khỉ từng đón người tu hành tiến vào Thần Sơn độ kiếp. Nó còn có một cái chiêng phép chuyên dùng để lựa chọn danh hiệu cho người tu hành, nhằm xác định địa điểm ngẫu nhiên trên Thần Sơn nơi mà người tu hành sẽ tiến vào.
“Vì sao các ngươi lại triệu hồi Thần Sơn?” Con khỉ ưỡn ngực ra oai, hỏi.
Các đại tu sĩ sớm đã đồng loạt quỵ gối, cùng nói: “Khởi bẩm Tiên sứ, người này muốn tiêu diệt truyền thừa Thiên giới, xin Tiên sứ chủ trì công bằng.”
“Hả?”
Vẻ mặt con khỉ căng thẳng, nhìn theo hướng mọi người chỉ.
Nó lập tức trông thấy Cố Thanh Sơn.
“Là ngươi!”
Con khỉ giật mình, vẻ mặt như nhớ lại gì đó.
Cố Thanh Sơn bỗng nghĩ tới một chuyện, sắc mặt nhất thời thay đổi. Hắn quát lên: “Không phải ta!”
“Ngươi…”
Con khỉ chỉ vào hắn nhưng nhất thời không nhớ ra nổi, bèn cúi đầu khổ sở suy nghĩ, thoáng chìm vào im lặng.
Ngay sau đó, từng vị tiên nhân từ trên bầu trời rơi xuống, miệng liên tục đọc ra một loạt danh hiệu.
“Ta là Tam Thập Tam Thiên Linh Cảm Uy Vũ Chấn Thiên Đại Dế, ai dám ở đây làm càn!”
“Tam Giới Đệ Nhất Thánh Vương ở đây, các ngươi không được vô lễ!”
“Bản tọa là Cửu Thiên Dao Quang tiên nữ, là người phương nào dám nhiễu loạn trật tự Thiên giới?”
“Lão phu là Cửu Thiên Thập Địa Nhất Đẳng Huyền Tôn, chuyên tới để hàng yêu trừ ma!”
Đám tu sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xem, mau nhìn xem, các nhân vật lớn của Thiên giới đều tới rồi.
Nghe danh hiệu của họ thôi là đã đủ khiến lòng người run sợ!
Lần này Cố Thanh Sơn tiêu thật rồi!
Bọn họ liền ồ ạt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy hắn đang nhìn chăm chú vào những người đó, sắc mặt lại có vẻ xấu hổ.
Lúc này, chúng các tiên nhân đã giáng lâm hết xuống đây, đều nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Lạ thay, bọn họ đều đồng loạt giật mình, cùng hành lễ nói: “Lục Đạo Chuyển Sinh Sứ giả đại nhân, đã lâu không gặp.”
Yên tĩnh.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đây là chuyện gì thế?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng tu sĩ hoàn toàn ngây dại.
Lúc này, con khỉ nãy giờ vẫn nghĩ không ra tên của Cố Thanh Sơn bèn lấy chiêng phép ra, hướng chiêng về phía hắn mà gõ một cái thật mạnh.
Cheng!
Chiêng phép lập tức ồm ồm lên tiếng:
“Không sai, hắn chính là người đã hai lần độ kiếp và cứu vớt Thần Sơn, danh hào đầu tiên là Đại Hoa Miêu, lần thứ hai là Miêu Vương, còn có danh hào ẩn đặc biệt là Đoạn Tội Tiểu Thiên Sứ. Đáng tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì?” Con khỉ hỏi.
Chiêng phép tiếc nuối nói: “Đáng tiếc bây giờ hắn không còn là Tiểu Thiên Sứ nữa, cũng không phải Miêu Vương. Vì cảm kích chuyện hắn làm nên Tu Di Thần Sơn đã đặc biệt trao cho hắn phép thần thông mạnh nhất của Thần Sơn, cũng cho hắn danh hào đặc biệt, chính là —— Quất Hoàng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận