Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1711. Tiếp Tục Đi Về Phía Trước


Đánh dấu
“Trị an ở khu chúng ta tốt đến ngạc nhiên, đại ca xã hội đen mình đầy hình xăm một khi gây chuyện, sang ngày hôm sau sẽ chết bất ngờ.”
“Cho đến mấy tháng sau khi ta trở thành cô nhi mới xuất hiện án mạng.”
“Cha ta không thích đám quý tộc trong Cửu Phủ, mỗi lần nhìn bọn họ thì luôn tỏ thái độ, cho nên khi rời khỏi xóm nghèo để làm việc thì luôn luôn gặp phải rắc rối. Lúc đó mẹ ta từng lo lắng hỏi ông ấy vì sao cứ thích ra ngoài lêu lổng, từ đó về sau cha ta liền ít ra ngoài hơn.”
“Hằng ngày cha ta luôn có những hành động kỳ lạ, có đôi khi thổi vào hư không, có lúc đột nhiên đánh ra mấy chưởng. Ta tò mò hỏi thì ông ấy nói học khí công dành cho người già sớm một chút sẽ tốt cho thân thể...”
“Nhưng nếu như mẹ ta ở bên cạnh để lộ sắc mặt tò mò, ông ấy sẽ rung đùi đắc ý, nói mấy câu kiểu như ‘quần hùng thiên hạ ai địch nổi’… Ta vẫn nghĩ ông ấy nói đùa, giờ nghĩ lại, dường như không phải vậy.”
Sơn Nữ chen lời: “Ông ấy có dạy công tử cái gì không?”
“Hồi học mẫu giáo, ta nói muốn lớn lên làm nhà khoa học. Ông ấy rất vui vẻ, ngày nào cũng dạy kèm ta làm bài tập... Thế nhưng đến khi ta học tiểu học, những bài tập đó quá khó, ông ấy nói ông ấy chỉ là một người thích nhàn rỗi, chưa bao giờ học kiến thức khoa học, ta cần phải tự mình từ từ khám phá.”
Cố Thanh Sơn cười, tiếp tục nói:
“Còn mẹ ta là một người cực lười, một khi ngồi xuống là có thể ngồi ngây ra mấy giờ liền... Nhưng ta nhớ kỹ sau khi bà ấy ngây người xong, sẽ ôm ta, tự hào mà nói con trai lớn lên sẽ được rất nhiều cô gái thích, ai ai cũng không tệ, nhất định phải khai chi tán diệp cho nhà chúng ta sớm một chút... Khi đó lòng ta không hiểu ‘khai chi tán diệp’ là gì, hôm nay mới nhớ tới chuyện này.”
“Bây giờ vẫn chưa muộn.” Lạc Băng Ly khích lệ.
“Bây giờ ngươi vẫn không hiểu.” Địa kiếm thở dài, nói.
Hai thanh nữ kiếm ở phía sau Cố Thanh Sơn đều hung hăng đập vào Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn không nói gì nữa, yên lặng nhìn Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy trên giao diện, biểu tượng đoản kiếm màu vàng được sắp xếp ở cuối cùng.
Kim chỉ nam.
Tuy thuật pháp bốn phía sắp sửa biến mất, mình cũng sẽ lập tức trở về thế giới Thánh Linh đối mặt với những nghi vấn từ mọi người, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không nhịn được mà tập trung ý niệm, nhẹ nhàng ấn lên biểu tượng này.
Ánh sáng màu vàng từ biểu tượng “Kim chỉ nam” bay ra ngoài, xuất hiện trong hư không:
[Chú ý.]
[Nơi này có một lời nhắn để lại cho ngươi.]
Đột nhiên, có thật nhiều âm thanh vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét, tiếng thuật pháp va đập, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng thuật pháp nổ tung liên tiếp, kéo dài như vậy chừng bảy tám giây.
Cuối cùng, tất cả âm thanh dần dần biến mất.
Lúc này một giọng đàn ông vang lên:
“Anh đánh xong rồi, em mau nắm chắc thời gian ghi lại một đoạn cho con trai.”
Một giọng nữ vội vã vang lên:
“Con trai, con hãy nghe cho kỹ, ở đế quốc Roland thuộc thế giới Thánh Linh, ở ngay chính giữa bức tường phía nam thuộc tầng năm của tòa nhà cất giấu bí mật hoàng gia có một căn phòng bí mật, bên trong là một vật tmẹ a để lại cho con. Nếu con thích thì hãy nhận, không thích cũng nhận lấy, nói chung chuyện này không thiệt thòi gì đâu.”
“Thế giới Thánh Linh này thật ra cũng không tệ lắm, con phải cố gắng lên!”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh còn mang theo vẻ đắc ý.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng có dòng chữ nhỏ mới hiện lên:
[Kim chỉ nam nhắc nhở: Tìm được món đồ kia, ngài sẽ thu được đầu mối mới.]
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Đầu mối và thứ mà ta cần tìm có liên quan gì với nhau không?”
[Có lẽ có liên quan, hoặc cũng có thể là không liên quan, nhưng bất luận thế nào, chỉ khi ngài hoàn thành chuyện này, kim chỉ nam mới có thể cho ngài chỉ dẫn mới.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn thở dài.
“Công tử, làm sao vậy?” Sơn Nữ quan tâm hỏi.
“Thế giới Thánh Linh là thế giới mạnh vô cùng, cha mẹ ta lại để một món đồ ở hoàng thất đế quốc, muốn ta nghĩ cách đến lấy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Có sao đâu, đi lấy là được.” Lạc Băng Ly vô tư nói.
Địa kiếm nói: “Sao lại không sao được? Không thân phận, không thực lực, không địa vị, thì không có cách nào tiến vào chỗ đó.”
“Vậy thì trở nên mạnh mẽ.” Lạc Băng Ly nói.
“E rằng đây chính là ý của cha mẹ ta. Bọn họ gian trá thật đấy, lại còn khảo nghiệm ta như vậy. Hơn nữa, liên quan đến món đồ bọn họ để lại cho ta, thực ra ta cảm thấy hơi bất thường.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi có cảm thấy đó là bảo vật đặc thù nào đó không?” Địa kiếm hỏi.
“Hẳn là không phải, Giao diện Chiến Thần là bảo vật bọn họ để lại cho ta, về phần món đồ trong hoàng thất đế quốc kia, ta chưa thể nói chính xác.” Cố Thanh Sơn nói.
...
Tất cả cảnh tượng tiêu tan.
Cố Thanh Sơn về tới thế giới Thánh Linh, trấn nhỏ Ramon thuộc Công quốc.
“Thế nào rồi, không sao chứ?” Quạ đứng ở một bên hỏi.
“Bên trong động hư không là cái gì?” Moore hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn bức tường.
Lỗ hổng hư không kia đã biến mất, cả bức tường khôi phục lại vẻ bình thường.
Những việc vừa rồi giống như một giấc mơ. Mình đã trải qua một cuộc khảo nghiệm, sau đó gặp được mẹ, còn biết được tin tức liên quan tới bọn họ.
Hồi tưởng lại, các thần linh của thế giới này đã đoán trước được ôn dịch giáng lâm, thế nhưng lại rất bất ngờ với sự xuất hiện của mảnh vỡ thế giới kia.
Thuật pháp con cua kia đương nhiên là được phát động ra nhân lúc thế giới hợp lại.
Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Bên trong là một thế giới khác. Ta thấy hình bóng đỏ thẫm đang đánh nhau với quái vật khác, vậy nên ta liền nhanh chóng lui trở về.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người nhớ lại sự cường đại của hình bóng đỏ thẫm, không khỏi rơi vào trầm tư.
“Không được, ta phải lập tức trở về chỗ Bá tước Xiis, báo chuyện này cho ngài ấy.”
Moore nói, lại nhìn Cố Thanh Sơn: “Rod, ngươi muốn làm gì tiếp theo?”
“Ta sẽ đến phủ Tử Tước, chuẩn bị nhận phong Nam tước.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Được, tối nay ta tới tìm ngươi.” Moore vỗ vai hắn, nói.
“Vậy tối gặp.” Cố Thanh Sơn đáp.
Moore gật đầu với những người khác rồi xoay người đi vào hư không, mang theo đội quân trở về.
Trấn nhỏ khôi phục sự yên lặng.
“Nhìn thì giống như là một sự kiện va chạm với thế giới khác một cách tình cờ... Thật hi vọng chuyện này dừng ở đây, không thì phiền to rồi.” Đặc sứ Tử tước cảm thán.
Cố Thanh Sơn hùa theo nói: “Nơi này là trấn của ta, đương nhiên ta cũng hi vọng như vậy.”
Nhưng nhất định sẽ không như vậy.
Không lâu sau, tận thế ôn dịch sẽ giáng lâm xuống thế giới này tựa như mưa to bão lớn.
Đây chỉ là bắt đầu.
Về sau còn có quái vật tuyệt chủng, và cả âm mưu của ác quỷ đều sẽ dần dần hiện rõ.
Hơn nữa, ngay từ khi tận thế ôn dịch bắt đầu giáng lâm, ý chí pháp tắc của thế giới này đã yêu cầu mình dùng thi thể quái vật ôn dịch để đưa ra lời cảnh cáo đối với toàn thế giới.
Chuyện này vẫn chưa làm xong...
“Đặc sứ đại nhân, ta đề nghị chúng ta lập tức khởi hành, đi về báo cáo chuyện ở đây với Tử tước.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi nói đúng.”
Đặc sứ Tử tước vung đoản trượng, gõ nhẹ vào hư không.
Một cánh cửa xuất hiện.
"Chúng ta đi."
....
Quận Lanlu.
Trong phủ Tử tước Warren.
Cố Thanh Sơn vừa đến thì lập tức được mời vào thư phòng.
Tử tước Warren là một người đàn ông có gương mặt hiền hòa, nếu không phải do bộ trường bào trên người phát ra những hình ảnh hơi méo mó thì trông ông ta giống như là một người qua đường không có gì đáng chú ý.
Thời điểm nhìn thấy Cố Thanh Sơn, Tử tước liền tiến lên trao cho hắn một cái ôm ấm áp.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà quận Lanlu chúng ta lại sắp có thêm một vị Nam tước anh tuấn.” Tử tước Warren nói.
“Đa tạ ngài, ta sẽ cố gắng thật tốt.” Cố Thanh Sơn đáp lời.
“Được rồi, chúng ta xem thi thể trước, xem xong rồi nói sau.” Tử tước Warren cười.
Trước đó, theo lời dặn của ông ta, hai thi thể ác quỷ đã bị chặt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận