Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2204. Không Thấy


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong không gian tối tăm.
“Chúng ta đi đâu đây?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn chìa khóa hệ gió trong tay, nói: “Chúng ta không thể chạy lung tung nữa, phải đợi linh hồn của chìa khóa hệ gió trở lại trong thân chìa rồi mới quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.”
Không ngờ cánh cửa thế giới kia lại được giấu tại đáy của vực sâu vĩnh hằng, được một ma vật không xác định canh giữ.
Vẫn là không cách nào tưởng tượng, Thiên Địa song kiếm có thể đối phó với ma vật như vậy.
Trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, gọi Cuốn Sách Của Đáy Biển ra, hỏi: “Ngươi có biết ma vật dưới đáy vực sâu vĩnh hằng kia hay không?”
Cuốn Sách Của Đáy Biển nói: “Nó không thuộc về hư không, cũng không có người nào từng gặp nó, cho nên ta không biết.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Không phải ngươi được mệnh danh là biết hết tất cả tri thức sao?”
“Thứ mà chưa người nào từng thấy có thể tính là tri thực được sao?” Cuốn Sách Của Đáy Biển hỏi.
Cái này nghe cũng đúng, thế nhưng...
“Thế nhưng Mạc đã gặp ma vật kia rồi đó, nếu không làm sao hắn biết về sự tồn tại của đối phương.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hắn đã biết về ma vật kia, nhưng hắn không phải người, hắn là tận thế.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
Cố Thanh Sơn tức khắc nghẹn lời.
Lúc này, chiếc chìa khóa hệ gió nằm trên tay hắn đột nhiên nhảy dựng lên, phát ta tiếng kêu vui sướng.
Cuốn Sách Của Đáy Biển và đồng tiền vàng cũng theo đó bay lên, phát ra âm thanh hưởng ứng nhiệt liệt.
Chìa khóa hệ gió bay hai vòng quanh người Cố Thanh Sơn, miệng nói tiếng người: “Thực sự là không thể tin nổi, lại có người gom được ba món trong bốn Thánh Trụ, ta đoán tiếp theo ngươi muốn đi tìm hồn khí biểu tượng của Thánh Trụ hệ lửa?”
Cố Thanh Sơn gật đầu chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía Cuốn Sách Của Đáy Biển, nói: “Đúng, nhưng trước đó, ta muốn làm rõ ràng một vấn đề.”
Cuốn Sách Của Đáy Biển nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, trừ khi có người từng gặp nó, hoặc là ta tận mắt thấy nó, thì mới có thể sản sinh tri thức tương ứng.”
Laura nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xen lời vào: “Cố Thanh Sơn, bây giờ chúng ta đi xem ma vật kia.”
“Ý em là...”
“Đúng, chúng ta dùng Vạn Giới Che Chở... Đây là năng lực hiếm có của bộ tộc Kinh Cức tụi em, ngay cả chủ nhân thế giới Phủ Bụi cũng không phát hiện ra chúng ta, em đoán ma vật kia cũng không thể nhìn thấy chúng ta.”
“Đáng để thử một lần.”
Cố Thanh Sơn nói xong, cầm chìa khóa hệ gió.
“Ta muốn đến dưới đáy vực sâu vĩnh hằng... Không, đừng trực tiếp tới thẳng dưới đáy, chỉ cần tới một nơi gần đó là được rồi, ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?” Hắn hỏi.
Chìa khóa hệ gió nói: “Đương nhiên có thể, ta có thể đưa ngươi tới bất cứ nơi nào, nhưng mỗi một lần dùng ta đều phải trả giá bằng tuổi thọ.”
“Tuổi thọ?”
“Đúng, đây là quy tắc của Thánh Trụ hệ gió, không thể nào thay đổi.”
“Cần bao nhiêu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Sau khi tóc và tròng mắt của thi thể đóng băng rời đi, vực sâu vĩnh hằng đã tan hoang triệt để... Đó cũng không phải chỗ nào đặc biệt, cho nên ngươi chỉ cần bỏ ra một năm tuổi thọ, ta có thể dẫn ngươi đi.” Chìa khóa hệ gió nói.
Lông mày Cố Thanh Sơn lập tức nhướng lên.
Đối với một tồn tại như hắn, một năm tuổi thọ quả thực không đáng kể.
“Được, Laura cầm ô cho vững!” Cố Thanh Sơn kêu một tiếng.
Laura lập tức bung ô, che trên đầu hai người.
“Các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Chìa khóa hệ gió hỏi.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn và Laura đồng thanh nói.
Chìa khóa hệ gió bỗng nhiên phóng ra một đường sáng màu xanh, chiếu sáng cả không gian tối tăm.
Nó bay vút lên cao, vẽ ra đường nét một cánh cửa giữa không trung.
“Đẩy nó ra, có thể đến gần đáy vực sâu vĩnh hằng ngay lập tức... Trước lúc này, xinh hãy cất ta đi, ta cũng không muốn bị ma vật ăn mất.” Chìa khóa hệ gió nói.
“Ừ.”
Cố Thanh Sơn đưa tay cầm chìa khóa hệ phong, giấu nó vào trong người, sau đó mới đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, ánh sáng màu xanh lập tức bao lấy Cố Thanh Sơn và Laura.
Hai người tức khắc biến mất.
...
Đáy vực sâu vĩnh hằng.
Không một tiếng động, Cố Thanh Sơn và Laura đã tới.
Đưa mắt nhìn ra, xung quanh đều là thi thể màu đỏ đã hoàn thoàn thối rữa, chúng ra phát ra ánh sáng đỏ nhẹ nhẹ, chiếu ra một vùng đỏ tươi.
Những cơ thể kia không còn như năm đó, có làm ra bất cứ hành động ngọ nguậy kỳ quái như thế nào thì cũng không phóng ra khói độc nồng đậm được nữa.
Càng không có bóng dáng của vực sâu.
Ngoại trừ cơ thể phát ra từng luồng sáng màu đỏ, căn bản nhìn không thấy một chút dấu hiệu sự sống nào.
Âm thanh của chìa khóa hệ gió vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn:
“Các ngươi bay xuống, khoảng chừng mấy phút sau là các ngươi có thể tới đáy của vực sâu vĩnh hằng.”
Cố Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới.
Cơ thể khô quắt tạo thành một vòng tròn to lớn, một mực kéo dài về phía bóng tối sâu không thấy đáy bên dưới.
Laura lặng lẽ co người về phía Cố Thanh Sơn, nói nhỏ: “Ở đây cảm giác thật ghê rợn.”
Cố Thanh Sơn trấn an cô bé: “Không sao, thi thể đóng băng đã rời đi, ở đây đã không còn bất cứ nguy hiểm nào... Ngoại trừ ma vật kia.”
“Đi thôi, em không muốn ở đây lâu, luôn cảm thấy khó chịu.” Laura nói.
“Chống dù thật vững, chúng ta tìm hiểu đến tận cùng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng.” Laura đáp.
Thân hình hai người lóe lên một cái, bay xuống phía dưới.
Không bao lâu, cuối cùng ánh sáng hồng cũng đã biến mất, bóng tối triệt để nuốt chửng bóng dánh của họ.
Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch.
Bóng tối lặng như tờ.
Tiếp tục đi xuống phía dưới, cho đến khi Cố Thanh Sơn và Laura từ từ thả chậm tốc độ.
Trong bóng đêm sâu thẳm xuất hiện một bóng dáng.
Nó vẫn không hề nhúc nhích, nhìn qua giống như đang ngủ say.
Thân hình của tồn tại này đã vượt qua khỏi tưởng tượng, đứng trước mặt nó, Cố Thanh Sơn và Laura giống như hạt bụi lơ lửng trên đầu rồng thượng cổ.
Trong phạm vi tầm nhìn của hai người, chỉ có thể nhìn thấy vài miếng vảy trên người đối phương mà thôi.
Cũng may đối phương không bị kích động.
“Là rồng sao?” Laura truyền âm.
“Hẳn là không phải, anh chưa từng thấy con rồng nào lớn như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura hơi run rẩy.
Cô bé ngừng thở, ngồi vững trên vai Cố Thanh Sơn, hai tay cầm chặt cán dù.
Cố Thanh Sơn thấy cô bé khống chế được cảm xúc, bấy giờ mới lấy Cuốn Sách Của Đáy Biển ra.
“Cuốn Sách Của Đáy Biển, ngươi thấy nó chưa?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Thấy rồi.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
“Bây giờ đã có kiến thức liên quan đến nó chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vấn đề là ngươi muốn biết cái gì về ma vật này? Là thực lực của nó? Đặc điểm? Hay là vì sao nó lại muốn canh giữ cánh cửa kia?” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
“Không thể nói hết cho ta sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không được, tuyệt đối không thể nói nhiều như vậy, dựa vào kinh nghiệm của ta, vật này không phải sinh mệnh vốn được sinh ra trong hư không, rất có thể nó sẽ cảm ứng được chúng ta đang nói về nó, một khi nó muốn nhìn xem chúng ta rốt cuộc là gì... Khi nó nảy sinh ý tưởng này thì không thể nào nói trước hậu quả.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
Nó lại bổ sung: “Đương nhiên, ta cũng không biết kinh nghiệm này có đúng hay không, dù sao chỉ khi ngươi bỏ của cải ra thì tri thức của ta mới có thể hiển thị cho chúng ta biết.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi.
Cuốn Sách Của Đáy Biển nói như vậy, có nghĩa là mình cần phải thận trọng hơn một chút.
Như vậy, bản thân mình nên biết được thông tin gì về ma vật này?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ giây lát, truyền âm nói: “Ta muốn biết lai lịch của nó.”
“Lai lịch?” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
“Đúng, mặc kệ nó có đặc điểm gì, có bí mật và năng lực gì, đều không phải là thưa mà ta có thể thắng, cho nên ta muốn biết lai lịch của nó, đây mới là thông tin có giá trị nhất lúc này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi cần trả chín mươi phần trăm tài sản.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
Một giây kế tiếp, hắn lập tức cảm nhận được trên chiếc nhẫn sinh ra động tĩnh nho nhỏ.
Một lượng lớn báu vật được chứa đựng trong chiếc nhẫn đã lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, Cuốn Sách Của Đáy Biển tự động mở ra, dòng chữ thông dụng của Nhân tộc xuất hiện trên trang sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận