Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1528. Lời Đề Nghị Đặc Biệt (1)


Đánh dấu
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn xen vào: “Nhân dịp chưa có ai phát hiện ra chúng ta, chúng ta hãy đi vào trong thành phố này quan sát xem sao, hi vọng có thể tìm thấy một số đồ vật có thể sử dụng được. Nhân tiện, tôi cũng muốn hiểu hơn về lịch sử và tình hình biến đổi xã hội, hướng nghiên cứu khoa học, thành quả cụ thể của khoa học kỹ thuật trên không, cùng với tình trạng phân bố và sử dụng tài nguyên của các cô.”
Bốn người nhìn thành phố đổ nát cách đó không xa.
“Cậu định làm gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Vũ trụ bao la, nơi nào không có tên lửa hạt nhân sẽ trở thành nhà của chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly cùng gật đầu.
Về mặt kỹ thuật công nghệ, Cố Thanh Sơn không thua một ai.
Chuyện hôm nay mà Dạ Như Hi gặp phải đều là những chuyện cô chưa hề nghĩ tới, lúc này cô mới vui vẻ nói: “Mặc dù sinh linh của thành phố này đều đã bị diệt vong nhưng tôi biết mấy viện nghiên cứu khoa học, đồ vật bên trong đại khái còn chưa hoàn toàn bị tổn hại.”
“Nhanh lên, có lẽ sẽ có vài chuyện xấu sắp xảy ra, chúng ta xuất phát thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, đi.” Dạ Như Hi đáp.

Vẫn là thế giới này.
Một bên khác.
Ở một thành phố ven biển xa xôi.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Những sợi xích rực lửa quấn quanh thân Liệt Diễm Hành Giả chiếu sáng bốn phía.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng một hồi trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào những lời nhắc nhở của Hỗn Loạn.
“Xem ra, chúng ta phải tìm một vị Thần Hỗn Loạn khác ở thế giới này.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nói bằng giọng nữ.
“Đối thủ của chúng ta đã tới trước một giờ… Bọn chúng mất ít thời gian trong quán rượu hơn chúng ta.” Liệt Diễm Hành Giả nói.
“Cho nên chúng ta cần phải tăng nhanh tốc độ, có lẽ chúng ta có thể trực tiếp giết chết bọn chúng ở đây.”
Trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tản mát ra hơi thở giết chóc.
Liệt Diễm Hành Giả im lặng một lát rồi nói: “Đó là một cách hay, mặc dù thực lực của chúng ta bị áp chế nhưng sức mạnh siêu phàm của chúng ta đã được giải phóng toàn bộ.”
“Đúng vậy. Với sức mạnh vĩ đại từ thời Tuyên Cổ của ngươi và Thần lực trên người ta, xử lý vài phàm nhân đang bị áp chế thực lực là chuyện không đáng nhắc tới.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cười lạnh: “Hãy để con đường Đăng Thần kết thúc ở đây đi.”

Đây là một tòa nhà đổ nát tồi tàn kinh khủng.
Viện nghiên cứu khoa học hàng không vũ trụ.
Thực tế, người dân ở đây sớm đã được thu xếp thỏa đáng rời đi trước khi đám quái vật vào thành.
Chỉ có mấy thiết bị cỡ lớn quá nặng, không dễ để chuyển đi nên mới để lại.
Mọi người sớm đã có kinh nghiệm.
Quái vật tận thế chỉ giết người sống, còn đối với mấy vật nhân tạo thì không hề hứng thú.
Vì thế sau khi nhân viên rút lui, viện nghiên cứu chỉ bị phá hoại ở phía ngoài, khi bọn quái vật phát hiện bên trong không có một người nào thì đã lập tức rời đi tìm kiếm mục tiêu khác.
Trong trung tâm nghiên cứ dưới lòng đất của viện.
Cố Thanh Sơn đang điều khiển một số cánh tay robot khá thô sơ để chế tạo sản phẩm máy móc mới.
Dạ Như Hi suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Anh ta luôn làm việc đến quên ăn quên ngủ như thế sao?”
Đã qua mười tiếng.
Từ khi Cố Thanh Sơn bước vào nơi đó thì làm việc luôn tay, không quan tâm tới bất luận người nào.
Trương Anh Hào giải thích: “Bởi vì công nghệ của các cô quá lạc hậu, cậu ấy có rất nhiều việc để làm.Tôi nghĩ chỉ đến khi cơ sở thiết bị công nghệ được xây dựng xong, cậu ta mới thả lỏng một tí.”
Diệp Phi Ly xoa bụng, nói: “Tôi đói rồi.”
Trương Anh Hào hỏi: “Không phải cậu có mì ăn liền sao?”
Diệp Phi Ly đáp: “Cứ ăn cái đó mãi đâu được… Chúng ta ra ngoài tìm một ít nguyên liệu về nấu ăn đi, thế nào?”
“Ừm… Cũng được.” Trương Anh Hào nói.
Hai người đều nhìn sang Dạ Như Hi.
“Tôi ở lại trong này, nhân tiện nói luôn là tôi không biết nấu cơm.” Dạ Như Hi nói.
“Yên tâm, không ai trông mong gì vào cô cả.” Hai người trăm miệng một lời.
“Vậy thì tốt.” Dạ Như Hi thở phào một hơi.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly liền rời đi.
Nửa giờ sau.
Hai người mang theo một đống lớn nguyên liệu nấu ăn trở về, đặt lên cái bàn họp rộng lớn.
“Tôi đói rồi.” Trương Anh Hào nói.
“Tôi cũng vậy, nhưng anh không thể hi vọng một Quỷ giết người biết làm cơm.” Diệp Phi Ly nói.
“Càng không thể trông mong vào sát thủ được.” Trương Anh Hào bổ sung một câu.
Hai người nói xong, cùng lén nhìn qua Cố Thanh Sơn.
—— Lời này rất rõ ràng là nói cho hắn nghe.
Cố Thanh Sơn cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu gì đó với hư không.
Liền thấy trong hư không sau lưng hắn, một thanh trường kiếm như thu thủy bay ra, rơi xuống trước bàn họp, hóa thành một mỹ nữ lạnh lùng.
Dạ Như Hi nhìn thấy cô gái kia, lẩm bẩm nói: “Thật đẹp…”
Mỹ nữ quấn tóc, cuộn tay áo lại, lúc này mới nói với ba người: “Công tử đang tiến vào thời điểm then chốt, không thể phân thân, bữa cơm này để tôi làm vậy.”
“Rốt cuộc hắn đang làm gì?”
“Chế tạo cánh tay robot.”
“Dùng cánh tay robot chế tạo cánh tay robot?”
“Nói chính xác hơn là dùng cánh tay robot lạc hậu chế tạo cánh tay robot tiên tiến.”
“Như vậy… Cô biết nấu cơm?” Diệp Phi Ly không nhịn được hỏi.
Sơn Nữ thản nhiên trả lời: “Món ăn công tử làm tôi đều biết, tay nghề cũng xêm xêm nhau, mọi người muốn ăn gì cứ trực tiếp nói với tôi.”
Sau hai mươi phút.
Sơn Nữ nấu xong cơm liền hóa thành trường kiếm bay ra sau lưng Cố Thanh Sơn, biến mất trong hư không.
Cố Thanh Sơn rốt cuộc ngừng công việc trong tay.
"Thật không dễ dàng."
Hắn thở dài, đi đến bàn họp.
Trương Anh Hào mở ra một bình rượu mạnh, lại khui thêm một chai Champagne.
Anh ta rót đầy rượu mạnh cho mình và Cố Thanh Sơn, còn Champagne thì cho Diệp Phi Ly và Dạ Như Hi.
Dạ Như Hi uống một hớp, nói: “Rót cho tôi thứ nước kia luôn được không.”
Trương Anh Hào nhún vai, rót cho cô một chén rượu mạnh
Thế là ba người Trương Anh Hào, Cố Thanh Sơn, Dạ Như Hi cùng uống rượu mạnh.
Diệp Phi Ly nhìn Champagne trong tay mình một chút, lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy bản thân mình bị bài trừ khỏi vòng tròn này.”
Cố Thanh Sơn lại nhìn thức ăn bày trên bàn.
Sơn Nữ chuẩn bị cho mọi người nào salad trộn, canh thịt, bánh mì, bơ, hoa quả, heo sữa quay, thỏ hầm cách thủy, xúc xích hun khói, chim cút chiên, cari bò…
“A… Cô ấy gần đây khá hứng thú với một nền văn hóa ẩm thực khác. Để tôi làm thêm vài món cho mọi người.”
Cố Thanh Sơn nói rồi đi ra chỗ đống nguyên liệu, tìm một vòng, sau đó lấy ra cà rốt, hành tây, hành tỏi rừng, rượu gia vị, hoa hồi, hạt tiêu…
Tay nghề của hắn thành thạo, lại thêm có linh lực phụ trợ đốt lửa lấy nước, chỉ mấy chục hơi thở ngắn ngủi đã làm ta một nồi lẩu cay loại nhỏ.
Nồi lẩu đặt ở giữa bàn, khói bốc lên nghi ngút, toả ra mùi thơm lừng.
Xung quanh là đủ các loại thức ăn phong phú.
Cố Thanh Sơn cắt hoa quả, bày ra bàn.
Hắn lấy gan ngỗng, dùng phương thức cổ xưa đem đi hun khói rồi bày lên bàn: “Món ăn là làm theo khẩu vị riêng của tôi, nếu Dạ tướng quân ăn không quen thì có thể bỏ qua.” Cố Thanh Sơn nói.
Lại một đĩa cá giấm được bưng lên, đặt trước mặt Diệp Phi Ly.
“Cảm ơn, tôi thích món này.” Diệp Phi Ly nói.
Cao lương mỹ vị phong phú bày đầy một bàn.
Dạ Như Hi vẫn nhìn Cố Thanh Sơn nấu ăn. Cho đến lúc này, cô mới cẩn thận gắp một miếng thịt dê trong nồi lẩu lên ăn.
Ngon.
Đây không phải mùi vị tận thế.
Dạ Như Hi thoáng ngây người một lát rồi lẩm bẩm: “Hiện tại, tôi hoàn toàn tin tưởng các anh không phải là người của thế giới này rồi.”
Bốn người bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm ăn xong, rượu cũng uống cạn sạch vài bình.
“Dạ tướng quân, tửu lượng không tồi.” Trương Anh Hào khen.
“Đúng, phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.” Cố Thanh Sơn cũng khen.
“Tình hình cuộc sống bây giờ giày vò người ta quá, có rượu thì ai mà không uống chứ?” Dạ Như Hi hỏi.
Mọi người lặng yên.
Cố Thanh Sơn bưng ly lên mời cô: “Câu này rất đáng giá, cạn ly.”
“Hay lắm.”
Dạ Như Hi nâng ly uống cạn, sau đó đưa ly đến trước mặt Cố Thanh Sơn, ra hiệu cho hắn rót tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận