Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3136. Tuyết



Người thanh niên kia suy nghĩ vài giây, sắc mặt âm trầm, nói với những người xung quanh: "Tình hình trước mắt không rõ, pháp thuật của Thiên Thánh giả cũng không phải là nói đùa, chúng ta đi tránh né trước."
"Quả cầu ký ức vẫn còn trong tay cô ta." Người còn lại nói.
"Không sao, cô ta chắc sẽ không mở đoạn ký ức này ra đâu." Người thanh niên kia nói.
Đám người nghĩ lại tình hình vừa rồi thì cũng gật đầu.
Trong vũ trụ.
Thiếu nữ đứng thẳng, chờ đợi đòn công kích tới.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Thời gian dần dần trôi qua.
Bỗng nhiên...
Quả cầu ký ức bỗng xuất hiện trên người thiếu nữ, tự động vỡ ra trước mặt thiếu nữ.
Bên tai cũng nghe được một giọng nói:
"Dùng toàn bộ lực lượng của ta, thả ra ngoài mọi chuyện đã diễn ra trong hư không, để tất cả những người có quan hệ tới hắn, đều không thể từ chối việc tiếp nhận ký ức trong hư không."
"Ngươi không thể từ chối đoạn ký ức quá khứ này được!"
Đây là giọng nói của Thiên Thánh giả tám trăm cánh thần thánh.
Thiếu nữ lắc đầu bật cười.
Hóa ra không phải là công kích, chỉ là ép mọi người tiếp nhận ký ức trong hư không mà thôi.
Cái loại hành động ngoan cố như này, thật giống với phong cách của đám Thiên sứ.
Cô đang suy nghĩ thì trước mắt bỗng xuất hiện một cảnh tượng.
Đó là cảnh tượng ban đầu có liên quan tới cô ở trong hư không...
Thời gian, cũng không phải tại thời đại Chúng Thần, mà là ở trên một mảnh vỡ thế giới vào vô số năm sau.
Thân phận của mình, cũng không phải là đứa con của vận mệnh.
Mình chỉ là một thiếu nữ cực kỳ bình thường.
Tên của mình là...
Tô Tuyết Nhi.
Từng cảnh tượng điên cuồng lấp lóe trước mắt cô, tạo thành tất cả cảnh tượng trong quá khứ tại hư không.
Đi học, đọc sách, quen biết hắn, vũ hội, chiến đấu, bắc cực, đảo sương mù, thẻ bài.
Abruzzo!
Sau đó... là liên tiếp chiến đấu... trở thành người cầm quyền của Thần điện... từng bước vất vả leo lên trên... trở thành tận thế.
Từ đầu tới cuối, chính mình cũng không trở thành một trong Vận Mệnh Song Tử.
Mình không phải Reneedol!
Thiếu nữ yên lặng cảm nhận quá khứ của mình.
Một thời gian sau...
"Tuyết Nô." Thiếu nữ nói.
"Có mặt." Giọng nói máy móc không cảm tình lại vang lên.
"Tại sao ta đã mất đi vận mệnh ban đầu của mình? Lập tức tìm kiếm nguyên nhân!" Thiếu nữ nói.
"Vâng."
Phía sau lưng cô, tinh vân bay ra ngoài, bao phủ toàn bộ thế giới vào trong màn sáng do nó tạo ra.
Thời gian dần trôi qua.
Mọi thứ lại bình tĩnh trở lại.
Người thanh niên cực kỳ đẹp trai kia bay lên không, từ phía sau ôm lấy thiếu nữ, nói: "Đã ngăn cản đợt tấn công của Thiên sứ rồi sao? Tuyết Nhi, em đúng là người thủ hộ mạnh nhất của Tinh Huy."
Thiếu nữ không quay đầu lại, chỉ là vươn tay ra, bóp chặt cổ của thanh niên kia, nhấc hắn ta tới trước mặt mình.
"Tuyết Nhi, em làm gì vậy?" Người thanh niên kia cũng không giãy dụa, giật mình hỏi.
Thiếu nữ dùng giọng nói lạnh như băng nói: "Ta tin tưởng ngươi như vậy, tại sao ngươi lại thay đổi quỹ tích vận mệnh của ta? Nói thật ra."
Hai con ngươi của cô tản ra ánh sao sáng chói, bao phủ người thanh niên kia lại.
Sắc mặt thanh niên kia bỗng dại ra, nói: "Bởi vì cô quá mạnh, nếu để cho cô dùng toàn lực đi vào trong hư không, tỉ lệ ngươi sống sót sẽ rất lớn."
"Ngươi mong muốn ta chết tới như vậy sao?" Thiếu nữ hỏi.
"Ngoài ta ra, đây cũng là ý của những người cầm quyền còn lại của đế quốc, ai cũng không muốn trên đầu mình còn có thêm một người ra lệnh." Người thanh niên này trả lời.
"Lời hứa của hai ta, ngươi chưa từng để ý tới sao?"
"Đó là cơ hội duy nhất để giết cô."
Lúc này, tất cả ánh sao đều thu lại, hóa thành từng hàng chữ nhỏ trước mặt thiếu nữ.
"A, ta hiểu." Thiếu nữ hờ hững nói.
Cô buông tay ra.
Người thanh niên kia lấy lại tinh thần, lập tức nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Mồ hôi lạnh của hắn ta đều xuất hiện, bối rối: "Tuyết Nhi, em nghe tôi giải thích..."
Tô Tuyết Nhi cũng không để ý tới hắn ta, chỉ cúi đầu nhìn về tinh vân khổng lồ phía dưới, cười lạnh: "Thời cơ vừa lúc phát động đảo chính sao? Đáng tiếc..."
Ánh sao vô tận hóa thành lưỡi dao, chỉ chớp mắt đã bay đi.
Sau đó...
Mấy chục đầu người sắp xếp chỉnh tề tại trước mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ bỗng nhìn về phía thanh niên kia: "Chỉ còn thiếu ngươi mà thôi."
Sác mặt người thanh niên này thay đổi mấy lần, cũng biết mình không có cơ hội trốn thoát, nên nói với giọng oán hận:
"Rõ ràng đã làm cho cô mất đi mọi lực lượng và vận mệnh... không nghĩ tới, như vậy cũng không giết được cô."
"Đương nhiên, Thanh Sơn vẫn luôn bảo vệ ta." Thiếu nữ thản nhiên nói.
Rầm...
Cơ thể người thanh niên kia nổ tung, hóa thành một vùng sương máu.
Thiếu nữ yên lặng đứng trong vũ trụ, im lặng một lúc lâu.
Bỗng nhiên.
Có hai bóng người đứng trước mặt cô không xa.
Tạ Đạo Linh.
Anna.
"Thủ hộ giả tất cả Tinh Huy, Tuyết Nữ các hạ, cô có muốn cùng ta trở về hư không hay không?" Anna hỏi.
"Làm sao để trở lại?" Thiếu nữ hỏi.
"Rất đơn giản, tìm được kiếm của hắn là có thể mượn đường đi trở về." Tạ Đạo Linh nói.
"Cô là người mạnh nhất văn minh khoa học kỹ thuật, nếu như cô gia nhập với chúng ta, quá trình tìm kiếm sẽ càng nhanh hơn." Anna nói.
Thiếu nữ cười lạnh, nói: "Các ngươi đi đi, mọi chuyện trong hư không đã không còn liên quan gì tới ta cả."
Hai nữ nhìn cô, không nói lời nào.
Thiếu nữ thờ ơ, nói: "Ta vừa mới giải quyết một vài nguy cơ của đế quốc, trước mắt còn có rất nhiều kẻ phản bội còn chưa bắt được, cơ bản là không có thời gian nói chuyện yêu đương, hơn nữa... ta đã quyết tâm không nhiễm nhân quả ở bên trong hư không."
"Được, hi vọng cô không hối hận." Anna nói.
Hai bóng người lóe lên, biến mất trong vũ trụ.
Vài giây sau...
Khi trong vũ trụ không còn ai khác nữa...
Sắc mặt thiếu nữ thay đổi, vội vã quát: "Tuyết Nô! Sử dụng toàn bộ lực lượng của Tinh Huy, tìm kiếm toàn bộ kiếm của Cố Thanh Sơn trước khi các nàng tìm ra chúng, nhanh lên!"
Bên trong tinh vân, giọng nói máy móc kia lại vang lên một lần nữa: "Các hạ, chúng ta tìm thanh kiếm nào?"
Thiếu nữ vung tay lên, nói lớn: "Toàn bộ! Đều là của ta!"
Hết chương 3136.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3137
Bạn cần đăng nhập để bình luận