Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2650. Đến tham chiến! (1)



Hai ánh kiếm khổng lồ màu vàng sậm phóng ra ngoài, san bằng tất cả mọi thứ dọc đường.
Cố Thanh Sơn không dừng lại một giây một phút nào, chỉ tiện tay ban phúc gấp ba mươi lần cho chúng sinh lục đạo xung quanh hắn rồi tiếp tục lao về phía trước.
Hắn một mực tiến lên...
Tiến lên!
Cơn gió phía trước càng lúc càng trở nên thê lương.
Bỗng nhiên, một khắc nào đó, hắn đột nhiên dừng bước, quỳ một chân trên đất.
“Còn có thể nói chuyện không?”
Hắn thấp giọng hỏi người tu hành đang nằm trên mặt đất.
Đó là một người tu hành của biển binh khí, trước đây Cố Thanh Sơn từng dùng thần niệm ra quét và gặp được người này.
Trên thân người tu hành bị đâm thành mấy lỗ thủng, xem chừng không sống nổi nữa.
Y nhìn Cố Thanh Sơn một cái, cười nói: “Thay ta giết địch...”
Cố Thanh Sơn nắm chặt tay y, vội vàng nói: “Chỗ ta có tên một vị thần, thờ phụng vị thần này ngươi sẽ được chữa lành, ngươi thầm niệm Địa Thần...”
Âm thanh của hắn chợt ngưng bặt.
Người tu hành kia chầm chậm gục đầu, đã chết.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng nhảy ra:
[Chú ý!]
[Ngài là Tử Thần Hoàng Tuyền, nhưng tại dòng thời gian này, sông Sinh Tử tại Hoàng Tuyền vẫn chưa dung hợp xong, ngài cũng chưa đảm nhiệm thần vị Tử Thần, cho nên ngài không thể đến Hoàng Tuyền đón y.]
[Nhớ lấy, không thể tới Hoàng Tuyền.]
[Nếu không toàn bộ dòng thời không sẽ rơi vào hỗn loạn.]
Cố Thanh Sơn khẽ cắn môi, nghiêm nghị đứng dậy, tiếp tục lao về phía trước.
Rừng đao mưa kiếm, thuật pháp thành sông.
Vô số tiếng la hét hòa vào trong gió, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Phía trước.
Một tên sứ giả danh sách chém chết liên tục hai tên quỷ vật, sau đó đột nhiên xoay người một cái, vung thanh chùy khổng lồ lao về phía Cố Thanh Sơn.
Thực lực của Cố Thanh Sơn lập tức tăng lên gấp ba mơi lần, cầm kiếm đón nhận.
“Keng...”
Địa kiếm mạnh mẽ chặn lại cây chùy nặng, Thiên kiếm tức khắc phân hóa ra chín đường sáng sắc lạnh.
Cửu Liên Thiên Quyết!
Sứ giả danh sách giơ lá chắn lên chặn lại.
“Keng!”
Tiếng va chạm giòn giã vang lên.
Sứ giả danh sách bất động.
“Chạm vào kiếm sẽ dừng hình, chạm bao nhiêu lần thì dừng bấy nhiêu giây.”
Lá Chắn Thời Gian!
Cố Thanh Sơn lướt qua bên người sứ giả danh sách, chém trả một kiếm.
Tia máu bị gió quét thành một đường, biến mất trong hư không.
Một cái đầu người rơi xuống, ánh vàng phun lên tận trời cao, lóe lên một cái rồi biến mất.
Cố Thanh Sơn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn chạy chừng vài hơi thở, phóng ra chúc phúc cho Nhân tộc suốt dọc đường, đột nhiên lại dừng bước.
Một gã Atula từ trên trời rơi xuống.
Cố Thanh Sơn trở tay một cái, lập tức tiếp được đối phương.
Cả hai đập mạnh xuống đất, làm bụi tung mù mịt.
“Ngươi sao rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tên Atula kia đã mất nửa người, chỉ phẫn nộ quát lên: “Giết địch! Giết địch!”
Cố Thanh Sơn hơi nóng lòng, vội nói: “Nghe này, chỗ ta có tên một vị thần, thờ phụng vị thần này ngươi sẽ được chữa lành, ngươi hãy niệm tên Địa Thần!”
A Tu La nhìn hắn một cái, hai mắt tỏa ra ý chí chiến đấu, nói: “Địa Thần? Ta chinh chiến một đời, chưa bao giờ tin vào những vị thần đến nghe cũng chưa từng nghe tới như thế này!”
Ánh sáng trong con ngươi hắn ta dần dần ảm đạm.
Hắn ta đã chết.
Cố Thanh Sơn trầm tư hồi lâu, chỉ đành nhẹ nhàng đặt thi thể đối phương xuống đất.
Phía trước.
Gió đột nhiên thổi mạnh.
Trong cơn gió thê lương ẩn chứa sức mạnh hỗn loạn king người.
Đây là dư âm cường giả các phương giao đấu, hòa vào hư không chuyển thành gió dữ...
Đứng trước cơn gió này, chúng sinh Lục Đạo hoặc cường giả danh sách có thực lực hơi yếu một chút không thể nào tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thanh Sơn đón gió mà đi.
“Leng keng leng keng leng keng...”
Gió đập vào chiến giáp của hắn, phát ra tiếng va chạm sắc bén.
Hắn đột nhiên có cảm giác, nhìn vào không trung xa xôi trên bầu trời.
Chỉ thấy từng đường kiếm xuyên qua bầu trời, chém về phía Chúa tể Thanh Đồng ở chính giữa.
Chúa tể Thanh Đồng lên tiếng chấn động hư không: “Đi chết hết đi, đám kiến hôi đáng thương!”
Chỉ thấy tường đường kiếm đột nhiên bay ngược trở về, tán loạn rồi biến mất.
“Ha ha, ta đến lấy mạng bọn chúng!”
Một gã sứ giả danh sách động nhiên xuất hiện trên bầu trời, vừa cười như điên vừa liên tục quơ múa hai cây búa nặng trong tay.
Từng cỗ thi thể nóng hổi của kiếm tu rơi xuống chỗ Cố Thanh Sơn, ngã lăn bên cạnh hắn, nhuộm đỏ cả mặt đất.
“A...”
Cố Thanh Sơn gầm lên một tiếng giận dữ.
Hư không khẽ động.
Những bộ xương khô lần lượt rơi xuống mặt đất rồi đột nhiên phóng lên cao, ôm chặt lấy tên sứ giả danh sách trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm xông lên.
Đôi bên không tránh không né, đổi một chiêu khác.
Chiến giáp của Cố Thanh Sơn vỡ nát, trên người trào ra một làn sương máu.
Sứ giả danh sách bị chém thành hai nửa, gió thổi qua biến thành từng mảnh thịt nhỏ, dần dần tiêu tan thành hư không.
Cố Thanh Sơn bay xuống mặt đất.
Chiến giáp như mới, thương thế khỏi hẳn.
Hắn đột nhiên bước tới trước mặt kiếm tu.
Đối phương còn chưa chết!
Cố Thanh Sơn hơi kích động, nghiêm túc nói: “Chỗ ta có một thần chú chữa lành, chỉ cần thờ phụng và niệm tụng tên một vị thần: Địa Thần.”
Người tu hành kia phun ra một ngụm máu, gắng gượng đứng lên nói: “Ta là tu sĩ, suốt đời chỉ tin tưởng trường kiếm trong tay, chưa bao giờ tin thần, cũng không biết tin như thế nào.”
Cố Thanh Sơn im bặt.
Hắn giật mình một cái, nhận ra một ít động tĩnh cách đó không xa.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo giáp vàng cầm trường đao màu tuyết trắng trong tay, đang liên tục chém giết giữa vô số sứ giả danh sách.
Đây hoàn toàn là kiểu chém giết liều mạng, ngay cả các sứ giả danh sách cũng cảm thấy sợ hãi, phải tụ lại thành một nhóm mới dám phát ra một đợt tổng tấn công.
Cô gái mặc áo giáp vàng không hề để ý, lại xông lên giết chết hai người, chặt đầu bọn họ mới bỏ qua.
“Ầm...”
Một gã sứ giả danh sách trốn trong đám người, đột nhiên phóng ra một đòn tấn công hung ác bằng thuật pháp.
Cô gái mặc áo giáp vàng sơ ý bị đánh trúng.
“Ả đã bị thương nặng! Đi giết ả!” Sứ giả danh sách trốn đằng sau chỉ đạo.
Một đám người thuộc danh sách lập tức xông lên.
Cố Thanh Sơn nhìn cô gái kia, tim ngừng đập một giây.
"Ninh Nguyệt Thiền!"
Hắn quát một tiếng, nâng tay lên, nắm chặt giữa hư không.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Hết chương 2650.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2651
Bạn cần đăng nhập để bình luận